Saturday 3 March 2007

It's Not Goodbye




Entry này được xem như một thông báo chính thức về việc Đảng viên Trang chuyển sinh hoạt từ chi bộ VTC sang một chi bộ khác. Đến nay khi tình hình trên mặt trận văn hóa - tư tưởng đã tạm yên, tôi xin có đôi lời trên blog này để rộng đường dư luận.

Đúng là tôi đã không còn làm ở Đài Truyền hình Kỹ thuật số VTC nữa (nói theo ngôn ngữ của Đảng thì là “chuyển sinh hoạt từ chi bộ VTC thuộc Đài Truyền hình Sông Lam sang một cơ sở khác”). Lý do cũng không có gì tế nhị hay phức tạp lắm. Không phải là tôi nghĩ VTC không thể nào phát triển được - bậy, sao dám nghĩ thế? Đến Việt Nam ta còn tăng trưởng với nhịp độ 7,8%/năm, thị trường chứng khoán phát triển nhanh nhất thế giới chỉ sau Zimbabwe, thì hà cớ gì VTC được sự quan tâm đầy đủ và thích đáng của các cấp lãnh đạo lại không thể tiến lên thành ngọn cờ đầu trong làng truyền hình, chỉ sau VTV được? Vấn đề duy nhất chỉ là tôi đã không còn ở cái tuổi ngậm ô mai, yêu màu tím, ghét sự giả dối, sở thích thời trang - du lịch, phương châm sống là “cuộc đời như biển cả, ai không bơi sẽ chìm”, thần tượng là bố/ mẹ/ thầy/ cô chủ nhiệm... nữa rồi.

Cái tuổi mà ta có thể thức đến 4h sáng, đàn nát cả ngón tay bản “Serenade Español” và “Prelude của những nỗi đau khổ” tuyệt vời.

Cái tuổi mà ta có thể dán băng Urgo vào mặt, hớt hải, xộc xệch chạy đến thông báo cho toàn trường biết rằng ta vừa bị kẻ gian rạch mặt đêm qua, sau đó về nhà bóc Urgo ra và ngạc nhiên đến trố hai con mắt khi cả trường nổi giận.

Cái tuổi mà ta có thể đập phá bàn ghế, đốt lửa, ném đá, hò hét đến lạc cả giọng những câu ca rực lửa của The Beatles: “Well she---looked at me, and I, I could see---that before too long, I fell in love with her…”.

Cái tuổi mà ta có thể phóng xe đến bay tóc gáy trên phố khuya, chẳng hề biết sợ, và hát vang vang: “And I dream I’m an eagle. And I dream I can spread my wings, flying high, high…”

Cái tuổi mà ta có thể nói với người ta yêu: “I swear by everything I own, you’ll always be mine”, “We belong together for eternity”.

Không, tôi đã qua thời ấy rồi. Đầu hai thứ tóc rồi (tóc đen và tóc vàng - vừa mới nhuộm), tuổi đã ở mức ba xịch. Tôi không chờ được nữa. Chờ gì ư? Chờ đến khi VTC phát triển. VTC chắc sẽ lớn thôi, nhưng giá bây giờ tôi còn là Trang của những năm 1999-2000 nhỉ? Tôi sẽ chẳng biết tiếc đời.

Tôi đã giống như nhiều người trong số chúng ta: say mê làm truyền hình đến điên cả người. Tôi đã mang (một phần thôi) ngọn lửa của tuổi 12-13 và 19-20 vào những ngày tháng làm báo hình ở VNN. Cũng vẫn còn may là tôi đã không dốc tất cả lửa vào đó, nếu không tôi sẽ còn mất nhiều hơn những gì tôi đánh mất trong suốt 10 năm qua. Cho đến một ngày phần thực dụng trong con người tôi gào lên: “Trang, is it worth?”

Lý do chỉ có vậy, rất đơn giản.

Tôi chuyển sinh hoạt sang chi bộ nào? À, cái này thì… Đi đâu thì cũng là phục vụ cho sự nghiệp truyền thông nước nhà cả thôi, với lại những năm tháng hoạt động cách mạng ở VNN và VTC đã cho tôi một kinh nghiệm quý báu, như thế này: Nguyên tắc cao nhất của cách mạng là phải giữ bí mật. Nói một cách sang trọng, theo văn phong thời kinh tế Internet, là phải bảo mật, tuyệt đối không để lộ thông tin. Cũng chưa biết là giữ bí mật để làm gì đâu, nhưng thôi ta cứ thế cái đã, nhỉ? Bác Hồ đã dạy cán bộ rồi: “Không cần biết những cái gì không cần biết” (Hồ Chí Minh toàn tập, tập II thì phải). Tiếc rằng Bác chưa dạy cán bộ cái gì là cái không cần biết, nhưng tôi nghĩ làm cách mạng nói chung là thế, cải chi củng nên bạo mật. Bác Hồ đã dạy thì chắc là đúng cả, thực tế cho thấy các nhà lãnh đạo xuất thân từ tầng lớp cán bộ đều rất biết giữ kín thông tin, và cách mạng có lợi từ việc đó.

Việc chuyển sinh hoạt của tôi diễn ra một cách âm thầm còn vì một lý do khác, quan trọng hơn: Tôi thực sự không coi đây là một sự chia tay với tất cả những đồng nghiệp của tôi ở VTC, VNN và VTV. IT'S NOT GOODBYE. Chúng ta vẫn sẽ cùng trong một chiến hào thôi, bởi vì mơ ước của chúng ta đều là “all for a better life”. Và chúng ta sẽ gặp nhau hàng ngày trên SMS, trên điện thoại, trên YM, trên blog, đi hát karaoke, cà phê cà pháo, chụp ảnh, mua sắm v.v lúc có dịp. Bất cứ khi nào, các đồng chí cũng có thể đánh dây thép cho tôi qua YM và blog. Muôn năm cái anh Internet, khá thật, văn minh thật! Không có anh ấy thì sinh ly đúng là chẳng khác gì tử biệt.

Nhưng dĩ nhiên là tôi vẫn sẽ nhớ, không phải nhớ các bạn bây giờ, mà nhớ “the way we were” - quá khứ giữa chúng ta. Tôi nhớ cả quá khứ giữa hai chúng ta nữa, anh chàng nghệ sĩ chết tiệt của tôi ạ, em vẫn nói là tình yêu của chúng ta gắn chặt với quãng thời gian em làm báo hình mà - những ngày hè trong sáng vô cùng của năm 2004-2005.

Tôi nhớ rằng đã có một thời tôi rất yêu truyền hình.

Một thời nhiệt tình

Một thời đầy tin tưởng và nghi ngờ

Một thời đầy tình yêu và vẫn không thể giấu nổi thù hận

Và đó là cả một thời lố bịch của tôi nữa.