Saturday 31 October 2015

Công an và côn đồ lại nhân danh 'quần chúng' đánh blogger Gió Lang Thang

Gần chục thanh niên (có một người đàn ông trung niên) mặt mày hung ác đã đứng vây quanh cổng nhà blogger Gió Lang Thang (tên thật là Trịnh Anh Tuấn, 26 tuổi) vào chiều nay, 30/10/2015, để ngăn anh ra ngoài.

Vào khoảng 4h chiều, khi anh Tuấn cố gắng bước ra khỏi cổng, đám người này xô lại, đấm, tát, cào vào mặt anh. Gã đàn ông trung niên tên Mạc, có vẻ đang say xỉn, người đầy mùi rượu, vừa đánh anh Tuấn vừa luôn miệng chửi tục. Đáng chú ý là một viên an ninh thành phố, cùng công an phường tên Huy, cũng có mặt trong toán côn đồ và cũng tham gia vừa đánh vừa chửi. Anh Tuấn hỏi: “Các ông lấy quyền gì mà chặn tôi ra khỏi nhà tôi?”. Côn đồ đáp: “Đ.m., chúng tao thích chặn mày đấy!”.

Nhân vật Huy, công an phường Long Biên, còn nhiều lần hô hào, kêu người "đánh thằng Tuấn".

Anh Tuấn bị cào xước da, chảy máu ở cằm và cổ. Trước thái độ hung hãn của đám côn đồ và công an, anh buộc phải quay trở lại vào nhà.

Được biết, anh Tuấn đang có kế hoạch đi dự một hội thảo của Viện Nghiên cứu Xã hội, Kinh tế và Môi trường (iSEE) vào buổi chiều nay.


Cùng trong buổi chiều, chị Mai Thảo (tức Thảo Teresa), một nhà hoạt động nhân quyền ở Hà Nội, cũng nhận được điện thoại từ công an quận Hoàng Mai đòi gặp chị để “phạt hành chính” vì đã tham gia giúp đỡ gia đình tử tù Lê Văn Mạnh đi đến Tòa án Tối cao kêu oan cho Mạnh - công an gọi đây là hành vi “gây rối trật tự công cộng”.

Vụ án Lê Văn Mạnh bị kết án tử hình sau một quá trình điều tra đầy rẫy sai phạm của công an, và đã phải sống chờ ngày thi hành án suốt 10 năm qua, gây xôn xao dư luận những ngày cuối tháng 10. Không ai hình dung nổi vì sao các điều tra viên của công an có thể kết luận một người phạm tội mà không dựa vào bất kỳ một bằng chứng nào ngoài lời khai có được do ép cung. Trong khi gia đình vật vã kêu oan, chính quyền cả trung ương và địa phương đều không một lời hồi đáp. Thậm chí khi mẹ và các em của Lê Văn Mạnh - trong thế cùng đường, tuyệt vọng - phải đi biểu tình đòi công lý cho con, công an và dân phòng còn phối hợp đánh đập và bắt nhốt họ.

Suốt những ngày qua, cả chị Thảo và anh Trịnh Anh Tuấn đều đã rất tích cực chăm sóc và bảo vệ những nạn nhân của bất công, sai trái này. Nhờ sự giúp sức của họ, hồ sơ về vụ án Lê Văn Mạnh đã được gửi đến Cao ủy Liên Hợp Quốc về Nhân quyền và tổ chức Ân xá Quốc tế. Có thể điều đó khiên công an Việt Nam lo ngại, và vì không dám làm gì cộng đồng quốc tế, công an quay sang trả thù các nhà hoạt động nhân quyền trong nước.

Tuesday 27 October 2015

Mô tả ngắn gọn về vụ án của tử tù Lê Văn Mạnh

Trưa 26/10, trang FB của một tờ báo điện tử lớn đăng một status về vụ án Lê Văn Mạnh: “Với từng này tội ác mà còn kháng án để tránh tử hình thì cũng bó tay...”.

Ngoài admin của trang FB này, còn rất nhiều người khác, nhất là các bạn trẻ, không quan tâm gì đến vụ án có dấu hiệu oan sai, gây chấn động dư luận này. Các bạn có quyền không quan tâm. Tuy nhiên, khi đã không quan tâm - nghĩa là không tìm hiểu, không biết, không có thông tin - thì đừng nên phán xét như vậy, nhất là về một việc liên quan đến sinh mạng con người. Như thế là vô đạo đức.

* * *

Còn dưới đây là một vài dòng mô tả để bạn hình dung về vụ án:

Bạn có một người thân đột nhiên nhận lời mời của CA lên UBND xã/phường làm việc.

Trên đường đến UBND, thân nhân của bạn bị một xe công an chặn lại đưa về đồn.

Sau đó bạn được thông báo là thân nhân đã bị bắt vì phạm tội hiếp dâm và giết người.

Hơn nửa năm sau bạn mới được gặp thân nhân lần đầu, trong trại giam, trước mặt CA.

Một năm sau thân nhân của bạn bị đưa ra tòa, kết án tử hình về tội giết người, bất chấp việc họ một mực kêu oan và thậm chí còn khóc rằng họ bị tra tấn nên mới phải nhận tội.

Quá trình kêu gào đòi công lý cho thân nhân của bạn bắt đầu, bạn lê lết đi hết cơ quan này tới cơ quan kia, gặp hết người này đến người kia, theo kiểu “có bệnh thì vái tứ phương”.

Nhiều lần, bạn hy vọng rồi lại thất vọng, thất vọng rồi lại hy vọng, rồi lại thất vọng.

Cứ thế 10 năm trời.

Rồi một ngày bạn nhận thông báo từ tòa án về việc thi hành án tử hình với thân nhân của bạn. Tòa bảo bạn làm đơn xin nhận tử thi, nhớ “cam kết đảm bảo về an ninh, trật tự, vệ sinh môi trường, tự chịu chi phí...”.

Tòa cũng bảo bạn phải làm đơn xin tử thi trước ngày đó tháng đó, để hội đồng thi hành án còn “có kế hoạch giải quyết”. Tính ra bạn chỉ còn 9 ngày.

Bạn hộc tốc chạy về Hà Nội, gọi là “lên trung ương”.

Bạn đến Văn phòng Quốc hội, họ bảo bạn “đi ra Văn phòng tiếp dân ở Ngô Thì Nhậm mà hỏi”.

Bạn đến Văn phòng tiếp dân ở số 1 Ngô Thì Nhậm (quận Hà Đông, Hà Nội), họ bảo bạn “đi ra Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao mà hỏi”.

Bạn đến Viện Kiểm sát, họ kêu không biết.

Bạn chạy tới chỗ dân oan, cùng họ tổ chức biểu tình đòi tha mạng cho thân nhân của mình. Công an đánh bạn, bóp cổ, đấm đá, quẳng bạn lên xe mang về đồn, giữ đến tối mới thả.

Bạn đến nhà thờ cầu nguyện, an ninh chìm nổi dí máy quay vào tận mặt bạn.

Chẳng một cơ quan nhà nước, một cán bộ nhà nước nào hỏi bạn được một câu hay thậm chí là đồng ý tiếp bạn.

Đêm về, bạn thấy Tuổi Trẻ đưa tin, ông Chánh án tòa địa phương bảo đã xem xét dừng lại việc thi hành án.

Chưa kịp mừng tới nửa ngày thì trưa hôm sau, bạn thấy tờ báo mạng nọ đưa tin “chưa hoãn kế hoạch tử hình”. Rồi trang FB của tờ báo ấy bảo thân nhân của bạn “Với từng này tội ác mà còn kháng án để tránh tử hình thì cũng bó tay...”.

Đó là thân phận người dân nghèo, thấp cổ bé họng, trong xã hội Việt Nam ngày nay.

CA thường phục bóp cổ, bẻ tay, đánh và bắt em trai của tử tù Lê Văn Mạnh, 
sáng 25/10/2015. Ảnh: Lê Hoàng

Friday 23 October 2015

Côn đồ mượn danh "ủng hộ Hồ Chí Minh" để gây rối tại Hà Nội

Vào khoảng 18h30 tối 21/10, Trần Nhật Quang, 58 tuổi, biệt danh “Quang lùn”, đã cùng với một thanh niên có tên là Đỗ Anh Minh, đều ở Hà Nội, cầm đầu một nhóm khoảng 30 kẻ côn đồ, kéo đến nhà riêng anh Nguyễn Lân Thắng - một nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền tại Hà Nội.

Các đối tượng này đã bấm chuông, đập cửa nhà anh Thắng, đồng thời hò hét chửi bới, thóa mạ anh và gia đình, lấy lý do anh Thắng từng “xúc phạm” công dân Hồ Chí Minh, cố chủ tịch nước Việt Nam DCCH.

Bị gia chủ từ chối mở cửa, chúng tiếp tục thể hiện tính côn đồ, bất chấp pháp luật, bằng việc bao vây nhà anh Thắng và chửi bới tục tĩu, đe dọa người trong nhà. (Gia đình anh Thắng có một cháu nhỏ 2 tuổi). Táo tợn hơn, nhóm đối tượng tụ tập gây rối này còn đánh hội đồng anh Nguyễn Trung, bạn của anh Thắng, khi anh Trung đến can gián.

Được biết, đây không phải lần đầu tiên Trần Nhật Quang có những hành động bạo lực và lời lẽ cổ súy bạo lực. Là một kẻ chống dân chủ điên cuồng, mang trong đầu tâm lý bất mãn, hằn học của một gã đàn ông thất bại trong cuộc sống, Quang từng nhiều lần tuyên bố sẽ “chiến đấu tới cùng” theo kiểu một mất một còn với những người dân có xu hướng ủng hộ dân chủ. Không hiểu nước Việt Nam đang ở thời bình hay thời chiến, còn có luật pháp hay không, mà Quang cư xử như thể Quang và đồng bọn đang ở trong bưng biền vậy.

Còn đối tượng Đỗ Anh Minh, tuy còn trẻ nhưng cũng tỏ ra không kém cạnh gì Quang trong chuyện lồng lộn đấu tranh chống dân chủ. Lười học (hay là học không vào) cũng chẳng nghề ngỗng gì, Minh là "biên tập viên" của cái gọi là “Vietvision”, một “kênh truyền hình” lấy tiêu chí chống dân chủ-nhân quyền làm tôn chỉ mục đích và lẽ sống. Nhận tài trợ của những thế lực thù địch với các giá trị dân chủ-nhân quyền, Vietvision thường xuyên tung ra các “bản tin chống rận” mà thực chất là xuyên tạc tình hình vi phạm nhân quyền ở Việt Nam, đồng thời bôi nhọ, vu khống, xúc phạm danh dự, thậm chí công khai khủng bố những người dân mà chúng không ưa.

Trở lại với vụ gây rối của hai đối tượng Quang, Minh và đồng bọn vào tối 21/10, sau khi ngang nhiên đe dọa, khủng bố tại nhà anh Nguyễn Lân Thắng, cả lũ đã hối hả tháo chạy khi những người bạn và người ủng hộ anh Thắng kéo đến.

Anh Thắng và anh Trung đã đến công an phường trình báo, yêu cầu điều tra làm rõ vụ việc.

--------------

(Nhà cháu đưa tin theo phong cách của “tập đoàn báo chí” Công an Nhân dân, An ninh Thủ đô, Quân đội Nhân dân... Giống không các bác?)

Saturday 17 October 2015

Thái tử đỏ tràn ngập đất nước - phúc hay họa?

Khi các thái tử và công chúa, các cậu ấm cô chiêu vụt nổi lên “chói sáng” trên chính trường Việt Nam, đâu đó có thể có người mừng khấp khởi, nghĩ rằng các cô cậu ấy sẽ chính là “tầng lớp kỹ trị mà Việt Nam cần”, rằng các cô cậu trẻ, giỏi, có bằng cấp Tây học và sự văn minh hấp thụ từ Âu-Mỹ, các cô cậu sẽ giúp dân chủ hóa Việt Nam.

Và như thế phải chăng là kết quả của một chiến lược sâu xa nào đó của Mỹ, “dùng cộng sản con diệt cộng sản bố”.

Không biết nước Mỹ có một chính sách như thế với mấy nước cộng sản thật không, nhưng nếu có thật thì nó rất phi thực tế, cũng như những người đang mừng rỡ trước sự nổi lên của “thái tử đỏ” vậy.

Thanh niên Việt Nam du học Âu-Mỹ có nhiều thành phần:

- Một số đi học bằng thực lực, ví dụ thi đỗ Fulbright hoặc xin được học bổng trực tiếp từ trường (1);

- Một số đi học tự túc, bằng tiền nhà, nhờ gia đình có điều kiện (2);

- Một số đi học cũng nhờ gia đình có điều kiện, nhưng tự túc... bằng tiền công quỹ, tiền dân, tức là tiền mà cha mẹ họ có được từ tham nhũng, bóp cổ dân. Số này chính là các đấng “con ông cháu cha”, “con cháu các cụ”. (3) 

- v.v. Còn nhiều thành phần khác. 

Trên thực tế, nhóm 3 cũng thường trộn lẫn với nhóm 2 và 1. Hay nói cách khác, các thái tử, công chúa, cậu ấm, cô chiêu du học thường dưới cái vỏ “tự túc” của gia đình - bằng tiền do mồ hôi nước mắt cha mẹ làm ra chứ không ăn của ai - hoặc dưới vỏ “có năng lực thực sự”, “đi lên bằng chính đôi chân mình”.



Vậy theo bạn, phản ứng dễ xảy ra của nhóm 3 sau khi các cô cậu ấy tốt nghiệp với tấm bằng “du học Âu/Mỹ” tươi rói sẽ là gì?

Có lẽ họ sẽ ở lại nước ngoài để học tiếp hoặc để kiếm việc làm, ổn định dần cuộc sống. Hoặc họ cũng có thể trở về Việt Nam, kiếm một việc làm xứng đáng với “tầm” của họ, sống một cuộc sống chất lượng đúng với “tầm” của họ, tóm lại là “lên level”, đổi đời. 

Nhưng dù theo cách nào, ở lại hay về Việt Nam, họ cũng không thể đi ngược lại gia đình được. Họ không thể từ bỏ truyền thống của gia đình, không thể phản bội lợi ích của gia đình - cái lợi ích gắn rất chặt với sự cầm quyền của đảng CS. Ít nhất, họ phải làm sao để “quật lại vốn”, nghĩa là lấy lại được số vốn đầu tư hàng trăm ngàn đôla mà gia đình đã bỏ ra cho họ. 

Và bạn nghĩ các thái tử công chúa đỏ, các cậu ấm cô chiêu đỏ sẽ dân chủ hóa đất nước, sẽ “diệt cộng sản bố”, sẽ thay đổi Việt Nam theo hướng dân chủ-tự do, sau khi các cô cậu ấy du học? 

Chờ các cô cậu ấy “quật lại vốn” xong xuôi đã nhé.