Monday 12 March 2007

I've just Seen a Face




Chuyển sang chỗ làm mới, ngày đầu tiên. Đang đảo mắt nhìn quanh thì một em gái tiến lại:

- Em chào chị ạ. Em là Thảo, nhân viên hành chính ở đây ạ. Chị ơi chị có cần văn phòng phẩm hay cái gì không, chị bảo để em mua ạ.

- Ặc…ặc… (mặt hết đỏ lại tái)

- Chị ơi, chị làm sao thế? Em kém tuổi chị mà. Tủ của chị đây, chìa khóa 2 chiếc đây. Máy tính của chị đây, username là…, password là… đây để em ghi ra cho chị. Chị cần gì cứ bảo em ạ, em gửi chị ngay.

- Ừ hừ hừ…mình, à quên chị, cám ơn Thảo nhé. Ừ hừ…có gì cần mình à chị sẽ báo Thảo ngay. Ôi giời…

Ngồi phịch xuống ghế, tay chân run lẩy bẩy, mặt tái dại, tai đỏ bừng.

Chợt nhớ câu chuyện Bùi Ngọc Tấn kể lại trong một tiểu thuyết được viết cách đây gần chục năm. Một anh tù cải tạo, đau bụng muốn đi vệ sinh, trước hết phải nói với ông vũ trang:

- Báo cáo ông, tôi xin phép ông tôi đi ngoài.

Rõ ràng thừa một chữ “tôi”, nhưng đó là cách đặt câu của anh em tù để tăng cường sự lễ phép. Cách đặt câu ấy sau này khi đi làm, nhà văn Bùi Ngọc Tấn vẫn dùng để nói với các sếp. Vì lẽ quen nỗi kính sợ quản giáo rồi, ra tù tưởng người xung quanh mình ai cũng nghiêm khắc như thế, thế là vẫn phải tiếp tục kính sợ.

Bây giờ tôi mới hình dung được nỗi sợ của cánh tù nhân. Bao nhiêu năm nay vẫn quen lấm lét, sợ từ hành chính, lễ tân đến bảo vệ. Đi làm báo, đối tượng tiếp xúc nhiều nhất, khó tính nhất và nghiêm khắc nhất, vẫn là bảo vệ, thường trực, trông xe. Bước chân vào một cơ quan nhà nước to vật là Đài TH Sông Lam, nỗi sợ cố hữu trong con thỏ đế là tôi lại càng phình ra lớn hơn. Nhưng chẳng nhẽ lại thú nhận như thế với em Thảo thì dở quá, mang tiếng vừa cắp đít đi đã quai mồm ra chửi cơ quan cũ. Đít với mồm liền nhau thế thì mình thành con gì??? Mà kể ra quan hệ của mình với đội bảo vệ - trông xe ở VTC cũng tốt đấy chứ. Nhiều khi nói chuyện rất hợp nhau, đặc biệt là khi trao đổi về thời tiết.

- Mưa xuân mà to quá chú nhể?

Và chú trả lời:

- Gớm, mưa xuân lại chả to.

Bởi thế cho nên bây giờ, Trang the Ridiculous đành im ắng, dù trong bụng chỉ muốn nói thật to với em Thảo rằng:

- Chị không sao em ạ, nhưng mà...hix … hix… thứ lỗi cho chị đã quá xúc động, hix... Cả đời chị chưa được nghe nhân viên hành chính nào nói với chị những lời có cánh như em…hix…hix… Chúa phù hộ cho em. Em là một thiên thần. Cho chị hôn tay em cái nào.