Thursday 28 June 2007

Bị chó cắn ở Thanh Hóa




Cái cấu trúc tít “sự kiện xxx ở yyy” kiểu như “Động đất ở Los Angeles” hay “Tai nạn thảm khốc ở Quảng Bình” nhàm lắm rồi, nhưng mình đang… đau chân quá nên không còn đầu óc nào nghĩ tít khác nữa. Thôi thì đặt cho entry này cái tít “Bị chó cắn ở Thanh Hóa” vậy, nghe lại còn hao hao văn phong của Nhật ký trong tù ấy chứ.

Thế là ba lần bị chó cắn rồi.

Chuyện xảy ra như hề. Đường vắng, gần trưa, nắng gay gắt. Hai con đang đi ngược chiều nhau, à không, nói đúng hơn là tôi và chó đang đi bộ ngược chiều nhau thì đột nhiên con chó sủa như gắt lên rồi chạy về phía tôi, vẻ mặt vô cùng cáu kỉnh. Vốn chưa bao giờ sợ chó mèo nên tôi cứ thản nhiên đi thẳng, không dừng lại, không la hét cũng chẳng chào hỏi gì. Chắc vì thế nên chú tuất nổi nóng nhảy xổ vào và “roạc” một phát. May quá nó cắn đúng vào nếp gấp quần bò - lúc đó tôi đang xắn quần đi bộ - nên thiệt hại giảm đi đáng kể. Bây giờ mới biết thế nào là chó cắn trộm (hai lần trước chúng đều hành sự công khai, có báo trước cả). Con cẩu cắn xong, thấy cái sinh vật kia cũng chẳng tỏ vẻ gì ra mặt nên có phần ngạc nhiên, nó vẫy đuôi mấy cái chữa thẹn rồi quẩy quả bỏ đi. Kỳ thực thì lúc đó tôi còn ngạc nhiên hơn: Không hiểu tại sao nó cắn mình, mà sao nó ngu thế, cái phần trắng thì không cắn, lại đi đớp vào lớp vải quần bò dày cộp. Hay là nó hoa mắt? Chỉ cần hai hàm răng của nó tịnh tiến xuống phía dưới 1cm thôi thì chân mình ra bã, khiếp, thôi, chẳng dám nghĩ nữa!

Như vậy thiệt hại dù thế nào cũng đã được giảm thiểu. Ngoài ra, kinh nghiệm ba lần bị chó cắn cho tôi thấy chú tuất này đã đớp nhiều bậc tiền bối rồi chứ tôi không phải nạn nhân đầu tiên, nên không có gì đáng sợ. Chính chú ta mới không gặp may - cắn phải Trang the Ridiculous thì mày hóa dại đến nơi rồi con ơiiiiiiiii.

Dù sao thì cũng đủ đau để khập khiễng lê chân về, vừa đi vừa hậm hực. Cụ Lý Thường Kiệt từng dạy: “Ngồi yên đợi giặc không bằng tung quân ra đánh trước để phá vỡ thế mạnh của nó”. Quán triệt lời cụ, lần sau gặp chó mình sẽ chủ động cắn trước chứ quyết không để nó cắn mình rồi bỏ đi như thế. Hừ, thôi, về thủ đô ăn thịt chó rửa hận!