tag:blogger.com,1999:blog-65039653761948775512024-02-19T22:25:47.955+07:00Đoan TrangI dare not describe myself as a patriot. I just believe I am psychologically attached to my country. Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comBlogger682125tag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-39215157797983022392018-07-27T13:55:00.003+07:002018-07-27T13:55:37.955+07:00Giới thiệu phim tài liệu "Mẹ vắng nhà" <span style="font-family: verdana, sans-serif; text-align: justify;">Lâu nay, nhắc đến “Mẹ vắng nhà”, khán giả Việt Nam thế hệ 6x-7x có thể nghĩ đến bộ phim cùng tên của đạo diễn Trần Khánh Dư, dựa theo truyện ký “Người mẹ cầm súng” và “Mẹ vắng nhà” của nhà văn Nguyễn Thi, với nguyên mẫu nhân vật chính là nữ du kích cộng sản Nguyễn Thị Út (1931-1968), tên thường gọi là Út Tịch (vì chồng bà tên Tịch). </span><br />
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Theo các tác phẩm đậm chất tuyên truyền của ông Nguyễn Thi thì bà Út Tịch chính là tác giả của câu nói nổi tiếng: “Còn cái lai quần cũng đánh”. Bà cũng từng kể: “Hồi chín năm, nghe người ta nói đàn bà đi đái không khỏi ngọn cỏ không đánh giặc được, tôi tức mình leo tuốt lên ngọn dừa đái xuống coi bi cao, cho biết”. (“Bi cao” tiếng địa phương nghĩa là “cao bao nhiêu”).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Phim “Mẹ vắng nhà” của đạo diễn Khánh Dư ra đời năm 1979, đoạt giải Bông Sen Vàng 1980 và một số giải thưởng điện ảnh quốc tế (khái niệm “quốc tế” ở đây được hiểu là điện ảnh của khối các nước XHCN). Phim được giới phê bình đánh giá là “đầy chất thơ”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Năm 1979 cũng là năm nhân vật chính của bộ phim “Mẹ vắng nhà” thứ hai này ra đời – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức blogger Mẹ Nấm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khác hẳn với “Mẹ vắng nhà” 1979 của “điện ảnh cách mạng”, “Mẹ vắng nhà” 2018 là bộ phim tài liệu về gia đình của một nữ tù nhân lương tâm – Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – và phim xoay quanh cuộc sống của gia đình ấy trong những năm tháng Mẹ Nấm bị nhà nước cộng sản công an trị bắt bỏ tù, chỉ vì cô đã lên tiếng bảo vệ những nạn nhân của công an, bảo vệ môi trường, chống các tập đoàn-nhóm lợi ích Formosa, Mường Thanh… Cô là một người bảo vệ nhân quyền, đồng thời cũng là một nạn nhân của nền chính trị vô pháp vô thiên ở Việt Nam dưới thời cộng sản.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Mẹ vắng nhà” 2018 cũng đầy chất thơ, chất nhân văn. Nó khiến người xem ứa nước mắt vì thương người bà và hai đứa cháu nhỏ “khi mẹ vắng nhà”, và không chỉ có thế, nó còn khiến khán giả phải tự đặt câu hỏi: Hệ thống chính trị nào có thể đẩy những người dân lương thiện, vô tội vào tù để gia đình họ phải chịu cảnh ly tán? Hệ thống chính trị nào lại có những kẻ tối ngày canh nhà dân, ném chất bẩn vào nhà họ, bóp cổ đấm đá cả người già, phụ nữ, đang tâm chia cắt tình cảm mẹ con?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chỉ có thể là Việt Nam thời cộng sản – Việt Nam xã nghĩa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Mẹ vắng nhà” của đạo diễn Clay Phạm cũng là phim tài liệu đầu tiên về một người hoạt động nhân quyền ở Việt Nam, hay có thể nói rộng hơn là phim tài liệu đầu tiên về phong trào dân chủ Việt Nam.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjqtvnIi_RvJSdSnGvQ6Tl_l1IGokspIxSmyoxvbTKh3XCAHcsHnFqBowAZ6JL8Ysi2Y_hUefre8kIwuKWlYCTf99aMLATBuEApyiKdnF_CVOEvsDBwam7GbkSM5IK5H82F1i9_uHieo9x4/s1600/WhatsApp+Image+2018-07-25+at+9.20.00+PM.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1240" data-original-width="874" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjqtvnIi_RvJSdSnGvQ6Tl_l1IGokspIxSmyoxvbTKh3XCAHcsHnFqBowAZ6JL8Ysi2Y_hUefre8kIwuKWlYCTf99aMLATBuEApyiKdnF_CVOEvsDBwam7GbkSM5IK5H82F1i9_uHieo9x4/s640/WhatsApp+Image+2018-07-25+at+9.20.00+PM.jpeg" width="450" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trailer phim: <a href="https://www.youtube.com/watch?v=fc3r3GDymno">https://www.youtube.com/watch?v=fc3r3GDymno</a></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-13272734907245268612018-07-24T21:38:00.001+07:002018-07-24T21:38:47.462+07:00Chúng tôi cần vài phút của bạn<span style="font-family: verdana, sans-serif; text-align: justify;">Để tôi bắt đầu bằng việc kể câu chuyện này: </span><br />
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tổ chức Ân xá Quốc tế (Amnesty International, trụ sở ở Anh) hàng năm đều có một chiến dịch kêu gọi hàng trăm nghìn thành viên và ủng hộ viên của họ trên toàn thế giới, cũng như những người ủng hộ dân chủ-tự do nói chung, cùng viết thư tay cho tù nhân lương tâm ở một nước nào đó, hoặc cho những nhà nước vi phạm nhân quyền, hoặc cho các nạn nhân bị vi phạm nhân quyền.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bằng cách đó, Ân xá Quốc tế muốn truyền tải nhiều thông điệp: Thứ nhất là lời cảnh báo đến các nhà nước độc tài, rằng “các người đừng tưởng đóng kín cửa, bịt mồm dân lại là có thể muốn làm gì dân mình thì làm”. Thứ hai là lời nhắn nhủ các tù nhân lương tâm hay nạn nhân của vi phạm nhân quyền, rằng “các bạn không cô đơn”. Thứ ba, có lẽ quan trọng nhất, Ân xá Quốc tế muốn người dân khắp nơi trên thế giới nhận ra rằng “cây viết mạnh hơn cây kiếm” (the pen is mightier than the sword), vì sự thực là những lá thư đó có thể tạo ra sự thay đổi, ít nhất là cải thiện đáng kể đời sống của tù nhân lương tâm trong trại giam.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ở Việt Nam, tù nhân lương tâm đầu tiên được Ân xá Quốc tế phát động thành viên và ủng hộ viên gửi thư, là ông Trương Quốc Huy (SN 1980, thành viên Khối 8406, bị tù sáu năm từ 2006 đến 2012 với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước” theo Điều 88 BLHS cũ, đã sang Mỹ sau khi ra tù). Năm 2010, khi đang bị giam ở trại Xuân Lộc (Đồng Nai), ông Huy được biết “quốc tế có gửi thư cho tù nhân lương tâm Việt Nam Trương Quốc Huy”, ông chủ động hỏi quản giáo và cuối cùng cũng nhận được một số lá thư thăm hỏi. Tất nhiên, đó chỉ là một vài trong số hàng chục, có thể là hàng trăm lá thư tay, từ nhiều cá nhân và tổ chức ở nhiều nơi trên thế giới gửi về cho ông Huy theo lời kêu gọi của Ân xá Quốc tế.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Điều quan trọng là, như ông Huy sau này có nói với tôi, sau mỗi lần như vậy, điều kiện sống của ông ở trong trại được cải thiện rất nhiều. “Gần như cứ mỗi khi mà tự nhiên lại có thịt cá, đồ ăn tươi, có bác sĩ vào thăm khám, thái độ quản giáo nhẹ nhàng hơn… là mình biết chắc vừa có can thiệp từ quốc tế. Hoặc là họ đòi vào thăm, hoặc là họ gửi thư hàng loạt cho mình, kiểu như Ân xá Quốc tế làm đó. Có thể họ chẳng được vào gặp mình đâu, thư cũng không thể đến tay mình, nhưng điều kiện ăn ở thì khá lên rõ”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đó là lời kể của một người tù Việt Nam từng trực tiếp nhận thư trong chiến dịch viết thư của Ân xá Quốc tế. Còn như lời bà Kate Allen, một giám đốc của tổ chức này, thì những lá thư tay (xin nhấn mạnh là thư tay) đó rất có giá trị và tác dụng: “Khi bạn ngồi tù thì tất nhiên bạn không đọc twitter hay email được. Nhưng bạn có thể nhận thư và bưu thiếp. Và nếu bạn không nhận được thư và bưu thiếp thì gia đình của bạn có thể. Tôi không nhớ nổi đã có bao nhiêu lần tôi nghe tù nhân lương tâm hoặc một tổ chức nào đó (…) nói rằng những lá thư và bưu thiếp đó mang lại hy vọng. Chúng là mối liên hệ với thế giới bên ngoài, chúng cho tù nhân lương tâm hiểu rằng không phải họ đang đấu tranh một mình”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bạn thân mến,</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có thể bạn rất bận. Có thể bạn sẽ cho việc viết thư tay thời buổi này là phù phiếm, hình thức. Có thể bạn nghĩ những lá thư hay bưu thiếp bạn gửi cho Thuý Nga, Như Quỳnh, Hoàng Bình hay Trần Huỳnh Duy Thức đều không đến với họ và chẳng có ý nghĩa gì.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng thực tế – qua lời kể của người trong cuộc – là những lá thư tay đó ít nhất cũng có tác dụng khiến nhà tù phải lưu ý cải thiện đời sống của tù nhân lương tâm. Rõ ràng là việc một người tù “trong địa hạt quản lý” của mình nhận được hàng trăm thư từ bên ngoài phải khiến cho quản giáo ngần ngại hơn nếu có muốn trù dập người đó. Ấy là chưa nói, chắc hẳn những lá thư sẽ là một cách bảo vệ, để tù nhân lương tâm không bị bức hại, đánh đập hay thậm chí đầu độc trong tù.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu bằng cách nào đó (mà chắc là có cách), các tù nhân lương tâm như Thuý Nga, Như Quỳnh, Hoàng Bình, biết được rằng mọi người bên ngoài gửi thư cho họ, thì họ sẽ được an ủi biết bao nhiêu; họ sẽ thấy mình không cô đơn.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bạn thân mến,</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vì những điều đã nói trên, chúng tôi rất mong các bạn hãy dành thời gian làm một việc nhỏ này:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Hãy mua/ tự làm bưu thiếp, gửi cho Thuý Nga, Như Quỳnh, Hoàng Bình, Trần Huỳnh Duy Thức, hoặc bất kỳ tù nhân lương tâm nào mà bạn biết.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Hãy viết thư tay cho họ. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Dưới đây là địa chỉ hiện nay của hai tù nhân lương tâm – hai người phụ nữ có con nhỏ, làm mẹ đơn thân và hiện đang chịu mức án 9-10 năm tù:</div>
<div style="text-align: justify;">
<ul>
<li>Trần Thị Nga: Đội vệ sinh, trung tâm Ayun, trại giam Gia Trung - Mang Yang - Gia Lai.</li>
<li>Nguyễn Ngọc Như Quỳnh: Đội 40, phân trại 4, trại giam số 05 - Yên Định, Thanh Hoá.</li>
</ul>
</div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwKS_0Bi_KpJoGGNI3NieCkn2onS_Fjf5jfFwsvJshi-DxNIMgNPCMlul0bGqNNPngH6sEDX9BFRWfD4_HXgyPUqxOzFFKRrGwLwGyH5F4taLUQpXXRtpDJu7LoedaOS71XoAM287roQep/s1600/thu+gui+Elyse.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="720" data-original-width="960" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwKS_0Bi_KpJoGGNI3NieCkn2onS_Fjf5jfFwsvJshi-DxNIMgNPCMlul0bGqNNPngH6sEDX9BFRWfD4_HXgyPUqxOzFFKRrGwLwGyH5F4taLUQpXXRtpDJu7LoedaOS71XoAM287roQep/s400/thu+gui+Elyse.jpg" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><b><span style="font-size: xx-small;">Ba lá thư tay từ facebooker Lê Bảo Nhi <br />gửi Thuý Nga, Như Quỳnh và Trần Huỳnh Duy Thức.<br />Ảnh lấy từ FB Bảo Nhi Lê. </span></b></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
* * *</div>
<div style="text-align: justify;">
<b><br /></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>Bạn không cần viết gì nhiều, </b>chỉ một dòng: “Em yêu chị”, “Em ủng hộ anh”, “Tôi yêu bạn”… là đủ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thậm chí bạn chỉ cần gửi trang giấy trắng có chữ ký của bạn, hay hình bông hoa, hay in dấu một nụ hôn.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Để tiện cho việc thống kê các lá thư, sau khi gửi thư, nếu có thể, xin bạn vui lòng nhắn “đã gửi thư cho Thuý Nga/ Mẹ Nấm…” cho chị Lê Bảo Nhi (Sài Gòn, FB <a href="https://www.facebook.com/baonhi.le.7?fref=mentions">Bảo Nhi Lê</a>), Trịnh Kim Tiến (Hà Nội, FB <a href="https://www.facebook.com/trinhkimkim?fref=mentions">Trịnh Kim Tiến</a>), hay cùng lắm là nhắn cho tôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cảm ơn các bạn nhiều.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-31109804010730049742018-07-21T13:55:00.003+07:002018-07-21T13:55:54.053+07:00Công an cũng... làm truyền thông!<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Tháng 6/2013, khi còn là tù nhân lương tâm, ông Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực ở trại giam số 5 (Thanh Hoá). Chưa đầy một tháng sau, đến lượt blogger Điếu Cày tuyệt thực ở trại Thanh Chương (Nghệ An). Trong cả hai vụ, cách hành xử của đám cán bộ, công an, quản giáo nhà sản đều hệt như nhau:</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một mặt, chúng cho đàn dư luận viên rống lên trên các trang mạng, thậm chí cả trên tivi, rằng làm gì có chuyện ấy, có ai tuyệt thực đâu. Ví dụ như một tay bác sĩ kiêm công an ở trại giam số 6 từng nói Điếu Cày vẫn "ăn uống bình thường", "vui tươi" và được "ở một phòng rộng mênh mông, có tivi, có đầy đủ các loại” ngay cả trong thời điểm ông Điếu Cày tuyệt thực đã đến hồi nguy hiểm cho tính mạng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Mặt khác, chúng đặt máy quay lén những người tù nhân lương tâm này trong phòng giam, rình rình để chỉ chờ lúc họ kiệt sức quá, buộc phải ăn trở lại, hoặc sơ hở chạm tay vào túi đồ ăn thôi chẳng hạn, là sẽ tranh thủ “làm truyền thông” ngay. Tức là sẽ hú lên rằng họ “ăn lại rồi, tưởng thi gan tuyệt thực thế nào”, hoặc “vẫn ăn đầy đủ, đâu có nhịn”, hoặc tệ nhất là “đói quá ăn vụng rồi”…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng gọi đó là “làm truyền thông”. Công an cũng làm truyền thông cơ đấy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Kể ra, thật nực cười khi nghĩ đến cảnh một dàn công an, quản giáo, máy quay phim, rích… vây xung quanh người tù tuyệt thực gầy xanh, để chăm chăm rình xem khi nào thì họ ăn lại hoặc khi nào họ sơ hở mà có hành động giống như tìm kiếm đồ ăn. Chúng mất thì giờ cho cái việc rình rập ấy ghê lắm, vì đơn giản là với cái máu hiếu thắng và hèn hạ của cộng sản, với căn bệnh “kiêu ngạo cộng sản” đã thành mãn tính, chúng không thể chịu thua dân được, nhất là tù nhân lương tâm – những người đã phải đi tù vì không sợ chúng, không khuất phục chúng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những ngày này, công an, quản giáo cũng đang diễn lại vở cũ đó với Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Lại tiếp tục rình mò, đặt máy quay để ghi hình lén. Khi bà Tuyết Lan vào thăm con, Quỳnh nói với mẹ: “Họ tưởng là con lục đồ ăn đó hả, không có đâu. Con chỉ sắp xếp lại đồ đạc thôi. Tưởng đặt máy quay, quay lén con mà ngon”. Bị bóc mẽ, đám quản giáo ngồi canh cay cú hét lên: “Chị không được nói những điều ấy ở đây”. Chẳng ngờ bị Quỳnh bóc tiếp: “Tôi có quyền nói”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Không bịt miệng được Quỳnh thì họ đe sẽ dừng cuộc gặp thân nhân lại (và hàm ý là lần sau sẽ không cho gặp tiếp), nhưng Quỳnh cũng chẳng mảy may sợ hãi. Công an lại thất bại cay đắng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<b><br /></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có lẽ không giới nào trong xã hội thể hiện được đầy đủ cái hèn của cộng sản hơn công an.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hình dung bạn là một blogger. Khi thấy có bất công xã hội, bạn bức xúc và muốn nói gì đó, làm gì đó. Bạn đi biểu tình, liền bị công an bắt, đánh, cướp đồ, quy cho bạn tội gây rối trật tự công cộng và đè bạn ra phạt tiền. Bạn viết báo – chẳng báo nào đăng cho bạn, vì báo đài là quốc doanh hết cả rồi. Bạn viết blog hoặc facebook. Trang blog của bạn, nếu có chút ảnh hưởng, lập tức sẽ bị công an cho chặn tường lửa, hoặc nếu là trang facebook thì sẽ bị dư luận viên lợi dụng thuật toán sơ hở của facebook để báo cáo đánh sập. Cùng lúc đó thì chúng vẫn không ngừng “tuyên truyền” rằng ba cái bài viết lăng nhăng của bạn thì ai mà quan tâm, bạn hay những người như bạn chỉ là một thiểu số hằn học, bất mãn, chẳng được ai chú ý. (Viết lách vớ vẩn, không được quan tâm chú ý gì nhưng vẫn bị chặn tường lửa mới kỳ).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu bạn bướng quá, nhất định không khuất phục mà lại còn có xu hướng khiến cho người khác cũng bướng theo mình, thì công an sẽ kiếm cớ bắt bạn (gọi là “làm án”), tống bạn vào tù. Bạn ngồi tù rồi vẫn không yên, công an sẽ liên tục ép bạn viết đơn nhận tội, quay clip nhận tội, xin đi tị nạn. Nếu bạn bướng nữa thì công an sẽ “thi hành kỷ luật”, cắt thăm gặp, cùm chân, biệt giam này nọ (chúng gọi là “giam bóc tách”). Nếu bạn tuyệt thực thì chúng vừa bố trí máy quay và nhân sự (“rích”) để rình xem bạn chịu thua chúng lúc nào, vừa quang quác “làm truyền thông” rằng bạn có tuyệt thực đâu, ăn trở lại rồi v.v. Lưu ý rằng chúng làm những điều ấy khi bạn vẫn đang ngồi tù, nghĩa là hoàn toàn ở trong tay chúng, một mình bạn đương đầu với cả đàn công an, quản giáo.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Không thể không thốt lên: Quả là không có giới hạn nào cho cái sự hèn hạ của công an – lực lượng bảo vệ và đồng thời cũng là đại diện xuất sắc của nhà nước cộng sản.</div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiNNMZbz-LniTNBJ8WKZE4JIeWkXpAckb7Q-qQBVqnI1SqOpKDzRQmZF8T2Do-vbSze2xDQ1zANZikWNPYKaCtOLVaweleg7Fvu0N-ODnW5bL3FiZUZtUCefB4SHRXdgMaXvh3okTPVYwOy/s1600/lam+truyen+thong.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="499" data-original-width="750" height="265" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiNNMZbz-LniTNBJ8WKZE4JIeWkXpAckb7Q-qQBVqnI1SqOpKDzRQmZF8T2Do-vbSze2xDQ1zANZikWNPYKaCtOLVaweleg7Fvu0N-ODnW5bL3FiZUZtUCefB4SHRXdgMaXvh3okTPVYwOy/s400/lam+truyen+thong.jpg" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"> <b><span style="font-size: xx-small;">Toàn ngành đang tích cực xây dựng và quảng bá tới quần chúng <br />hình ảnh người chiến sĩ CAND thân thiện, dễ mến, <br />hết lòng vì nhân dân phục vụ từ việc nhỏ nhất.<br />Ảnh không rõ nguồn. </span></b></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-30632333154655331852018-06-19T15:54:00.000+07:002018-06-21T23:26:50.790+07:00Khủng bố nhân dân, công an Việt Nam đã hiện nguyên hình là ác ôn cộng sản<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><a href="http://www.phamdoantrang.com/2018/06/terrorizing-people-to-protect.html" target="_blank">ENGLISH</a></b></span><br />
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><br /></b></span>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><i><b>Đây là câu chuyện của một bạn trẻ bị bắt giữ tuỳ tiện và bị công an đánh hội đồng - thực chất là tra tấn - suốt từ 2h chiều đến 7-8h tối chủ nhật, 17/6, ở sân vận động công viên Tao Đàn (quận 1, TP. HCM). Vì bạn còn rất trẻ, không phải người hoạt động dân chủ-nhân quyền, cũng không hề có nhu cầu được “nổi tiếng” theo cách nghĩ thường lệ của dư luận viên và an ninh, nên trong câu chuyện, bạn xin giấu mọi thông tin về nhân thân.</b></i></span><br />
<br /></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khi em mở mắt ra thì thấy mình đã nằm trên giường bệnh. Xung quanh không còn bóng an ninh nào. Một cô bé y tá đi đến, em hỏi mới biết đây là phòng cấp cứu bệnh viện Bộ Công an, và lúc đó là khoảng 12h đêm. Thế nghĩa là chúng đã đánh em liên tục từ 2h chiều cho tới khi em bất tỉnh thì quẳng em vào đây và... chuồn mất để khỏi phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng cũng rất có thể là chúng còn canh gác đâu đó phía dưới sảnh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bệnh viện đòi viện phí 2 triệu. Em sờ lại người thì thấy chúng để lại cái bóp với hơn 100.000 đồng. Ngoài ra chẳng còn gì. Điện thoại đã bị lấy mất. Số liên lạc của gia đình nằm trong điện thoại. Đến đôi giày cũng mất tiêu - chúng đã lột giày em ra và dùng chính đôi giày ấy táng hàng trăm cái vào đầu, cũng như dùng dùi cui liên tục giã nát hai bàn chân em. Khắp người em đầy vết thâm tím, vết rách, chỉ cựa nhẹ cũng đã thấy đau.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Em nói em muốn về nhà. Bác sĩ không cho, bảo là cần phải xem em có bị tụ huyết trong não, chấn thương sọ não không (không biết vì ông sợ bệnh nhân gặp chuyện gì hay vì sợ mấy bạn công an có thể đâu đó ngoài kia). “Cậu về mà chết giữa đường là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy”. Nhưng em cũng làm gì có đủ tiền mà nộp viện phí. Đầu em đau nhức, váng vất. “Em không sao đâu. Em chỉ muốn về nhà, muốn ngủ thôi, với lại cũng phải báo cho người thân yên tâm”. Em nói vậy. Nhìn bộ dạng em với khuôn mặt phù, mắt tím bầm như gấu trúc, môi rách và sưng phù lên như trái cà, cô bé y tá có lẽ cũng thương nên thì thào: “Thôi anh đi đi. Coi như anh trốn viện”. Cô ấy dẫn em qua một cửa nhỏ, theo một lối đi riêng, kín đáo ra khỏi bệnh viện.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Em lết từ taxi về tới cổng nhà rồi ngồi sụp luôn trước cửa. Lúc đó khoảng 1h sáng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cách đó nửa ngày, vào khoảng 1h chiều chủ nhật 17/6, em rời nhà ra quận 1 chơi. Khu trung tâm Sài Gòn chưa bao giờ đông công an và dân phòng như thế. Vỉa hè, quán cafe đầy nghẹt những tốp công an áo xanh, dân phòng đeo băng đỏ, và những thanh niên cao to, mặt mày hung dữ. Họ bắt người liên tục; gần như cứ thấy ai cầm điện thoại đi ngang là xông vào bắt. Thậm chí họ vào tận quán cafe để khám xét giấy tờ và lôi khách ra ngoài, bắt đem đi. Không khí ngột ngạt, căng thẳng. Chưa bao giờ em thấy Sài Gòn căng thẳng như thế. Như thời chiến, với toàn xã hội là một trại lính, công an trộn lẫn với dân và có thể toàn quyền chặn bắt, khám xét giấy tờ, hốt về đồn bất kỳ ai.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Em ghé quán cafe mua một ly đem đi, rồi vào phố sách. Đường sách hôm nay hình như không hoạt động. Em đi được vài mét thì bị một nhóm công an chặn lại; có lẽ họ đã “tia” được em từ lúc nào không hay. Họ hỏi giấy tờ. Xui cho em là em chỉ tính đi cafe nên không mang giấy tờ gì theo. Họ quát bảo em gọi người thân mang giấy đến. Em cầm điện thoại gọi về nhà, chỉ vừa nói được câu “con bị bắt”, thì một người đã chộp lấy và giật tung điện thoại khỏi tay em. Em kêu lên, nhưng cả đám đẩy em vào xe, phóng đi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng đưa em vào một khu nhà tập ở sân Tao Đàn. Xung quanh la liệt người, già trẻ nam nữ, có cả mấy cô gái áo dài, chắc là hướng dẫn viên du lịch. Sau này em mới biết, hôm đó công an Thành phố đã bắt tới 179 người, gom về Tao Đàn. Trong số đó, có cả khách du lịch, hướng dẫn viên, và những bác già đi tập thể dục. Tất cả đều bị bắt, và kinh khủng hơn, đều bị đánh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng đưa em vào một căn phòng, moi điện thoại em ra, hất hàm: “Mật khẩu?”. Em đáp: “Sao các anh lấy điện thoại của tôi?”. “Bộp” - câu trả lời là một cú đấm thẳng vào mặt em. Sau đó là liên tiếp những cái tát. Em vẫn không đưa mật khẩu. Chúng nắm tóc, dúi đầu em xuống mặt bàn, đấm tới tấp vào hai mang tai. Rồi chúng bảo nhau rằng thằng này bướng, mang nó qua phòng kia.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thì ra cả phòng em chỉ có mình em không khai mật khẩu điện thoại cho chúng, nên chúng “sàng lọc”, đưa đối tượng cứng đầu sang phòng riêng để tiện bề tra khảo.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngay sau đó, khi đưa em sang một căn buồng khác, chỉ còn mình em, chúng xông vào ra đòn ngay. Hai chục thanh niên cao to, cả sắc phục và thường phục, vây lấy em, đánh hội đồng bằng dùi cui, gậy và tất nhiên, chân tay. Em ngồi bệt trên sàn, co người lại, hai tay ôm đầu. Hai thằng bèn bẻ tay em ra sau, để cho đám còn lại đấm như mưa vào mặt. “Đù má, lì hả mày” - chúng vừa đánh vừa chửi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng cho gọi mấy kỹ thuật viên vào phá password. Trong lúc kỹ thuật viên làm việc, khoảng 15-20 phút, chúng đánh em không ngơi tay. Có mấy an ninh nữ rất xinh gái cũng bạt tai em liên tục đến độ em chỉ còn thấy trước mắt một màu nhờ nhờ trắng. Một lão an ninh già, khoảng ngoài 60 tuổi, vụt dùi cui rất dữ. Nghĩa là đánh em có đủ thành phần an ninh, nam phụ lão ấu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Rồi kỹ thuật viên cũng phá được khoá máy (iPhone 5s), và đám an ninh hả hê: “Đù, mày tưởng ngon hả, tưởng tụi tao không mở được điện thoại mày hả?”. (*) Chúng còng tay em lại, đánh càng dữ hơn, vừa đánh vừa “điều tra” về từng người trong contacts của em. “Thằng này là thằng nào?”. “Là bạn Facebook của tôi”. “Mày gặp nó chưa? Làm gì?”. “Tôi gặp uống cafe”. “Gặp đâu, hồi nào?”. “Tôi không nhớ”. “Đù má, không nhớ này. Không nhớ này”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cứ mỗi từ “không nhớ” hay “không biết” mà em nói, chúng lại lấy gậy sắt dộng mạnh vào hai bàn chân em. Mu bàn chân em sưng phồng lên, mặt em chắc cũng vậy. Một thằng túm tóc kéo giật đầu em ra, và chúng phun nước miếng vào mặt em. “Tao ghét cái từ không biết hay không nhớ lắm nha. Mày còn nói mấy từ đó nữa, tao còn đánh”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjoFu0kWx5L-mlkkStR0ukRyuKsDAwRftjTKRkZwlyH7f-Ly09hoNJTGpoF-rDtqWOgVVDgLH1VmzCXeN1EuWfkqs3bi8WTPbQGsYL6SNUpESEPqbX-wTGSllr0QTmxCkJlruBMX4E9yy_j/s1600/IMG_1104.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1200" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjoFu0kWx5L-mlkkStR0ukRyuKsDAwRftjTKRkZwlyH7f-Ly09hoNJTGpoF-rDtqWOgVVDgLH1VmzCXeN1EuWfkqs3bi8WTPbQGsYL6SNUpESEPqbX-wTGSllr0QTmxCkJlruBMX4E9yy_j/s640/IMG_1104.JPG" width="480" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">Một trong vô số vết thương mà ác ôn để lại trên thân thể bạn trẻ. </span></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Con này con nào?”. “Bạn tôi”. “Bồ mày hả? Mày chịch nó chưa? Bú l. nó chưa mày?”. Không còn một từ gì tục tĩu nhất mà chúng không dám phun ra miệng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng tháo giày em ra và cầm luôn đôi giày đó quật vào mặt em. “Dạng chân ra” - chúng quát. Em sợ bị đánh vào hạ bộ nên càng co người lại. Nhưng may thay chúng không đánh vào chỗ đó, chỉ lột áo quần em ra đấm đá vào bụng, ngực, và rít lên: “Mày có tin là bọn tao có thể treo mày lên mà đánh như đánh một con chó không?”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một lát, chúng nghỉ. Em bò lết lên tấm nệm mút đặt sẵn ở đó (trong phòng tập, cho vận động viên). Một thằng quát: “Đù. Mày đòi được nằm nệm ấy hả?”. Rồi chúng nắm chân em lôi xuống sàn, tiếp tục đánh hội đồng, giẫm đạp. Cứ như thế.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Rất lâu sau, có lẽ khi trời đã xế chiều, chúng vẫn chưa ngừng còn em thì đã không mở được mắt ra nữa. Khi trời tối hẳn thì em bắt đầu rơi vào trạng thái lơ mơ. Chúng nắm tóc, kéo tay, thảy em ra ngoài nằm chung giữa một đám người. Em chỉ nghe tiếng lao xao, và sau đó là tiếng la khóc. Rất nhiều người khóc, không hiểu khóc cái gì. Em cố mở mắt, và nhận ra là mọi người khóc vì em. Quanh em la liệt người, có lẽ ai cũng bị đánh vì nhiều người mặt sưng húp. Mấy bác già cũng bị đánh. Nhưng ai cũng nhìn em, khóc như mưa. Họ bảo nhau: “Lấy đồ che cho thằng bé đi”. Thế là một loạt áo được truyền tới, đắp phủ lên mình em.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sao mà giống cảnh tù Côn Đảo - như trong văn học và lịch sử “cách mạng” viết quá vậy? Nhưng khác hẳn ở một điểm, là ở đây, đám công an con cháu của thế hệ “cách mạng” chống “Mỹ ngụy” năm xưa giờ đã hiện nguyên hình là một lũ ác ôn, thẳng tay khủng bố dân để bảo vệ đảng độc tài phản quốc. Ác ôn cộng sản.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có một cô lớn tuổi bước đến, gối đầu em lên đùi cô, xoa dầu lên trán em, nắm tay em và khóc rưng rức. Em không sao mở to nổi mắt để nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy nhờ nhờ. Em cố mấp máy đôi môi đã sưng vều: “Cô. Cô đừng khóc nữa. Cô khóc con khóc theo đó”. Em muốn nói thêm, “mà con không muốn tụi nó thấy mình khóc”, nhưng không thở được nữa nên không nói nổi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nghe loáng thoáng mọi người nói: “Sao chúng nó đánh thằng nhỏ dữ vậy trời?”. Thấy không khí căng quá, ai cũng thương em, sợ mọi người “nổi loạn”, đám công an lại sầm sập chạy lại, kéo em ra. Cô lớn tuổi đang xoa dầu cho em khóc rất nhiều và la: “Mấy người còng tay tôi đi, tha cho thằng nhỏ, đánh nó chết rồi sao?”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Em cố mở mắt ra để nhìn và nhớ gương mặt cô. Nhưng hoàn toàn không thể, lúc đó đầu óc em đã mụ mị rồi. Đám công an ném em lên xe, về sau em mới biết là chúng đưa em đi bệnh viện cấp cứu. Mọi người giữ em lại, chúng giằng ra. Có mấy người che cho em để khỏi bị đánh tiếp. Mặc, chúng vẫn lôi em đi. Cô lớn tuổi kia chạy theo em ra xe, nhưng chúng bịt miệng, kéo cô ra ngoài. Cửa xe sập lại. Em nghe một thằng chửi vọng: “Đù má thằng này. Mày diễn hay lắm. Mày diễn cho cả đám tụi nó khóc hả?”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sau đó em không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, em đã ở trong bệnh viện, nhưng cũng chưa được điều trị gì vì... chưa đóng viện phí.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đêm đó em nằm li bì. Sáng sớm hôm sau em vào viện khám lần nữa. Quá may mắn, em chỉ bị công an đánh cho đến đa chấn thương thôi chứ chưa bị chấn thương sọ não. Và hai ngày nay, liên miên anh em, bạn bè đến thăm em. Ai cũng thương em, cho tiền, cho quà bánh rất nhiều.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng em vẫn nhớ những người đã ôm lấy em, che đòn cho em, và cởi áo phủ lên em vào ngày chủ nhật ấy. Nhất là cô đã đặt em gối đầu lên chân cô - như đứa con với mẹ - và xoa dầu cho em, và cầm tay em, và khóc. Em muốn ghi nhớ nét mặt cô mà không nhìn được nên không nhớ nổi. Đến tên cô, em cũng chẳng biết. Em chẳng nhận ra được ai trong số những người bị đánh hôm đó, những người đã che chở, bảo vệ, động viên em trong những giờ phút kinh khủng nhất, cùng chia sẻ với nhau nỗi đau đớn của những người dân vô tội, bị công an giam giữ vô luật và đánh như đánh kẻ thù.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trong lúc bị đòn hội đồng, em không nhớ nổi gương mặt ác quỷ nào, nhưng cũng kịp nhìn thấy một phù hiệu trên ngực áo của một công an, ghi tên Nguyễn Lương Minh. Chúng không hề biết em là ai, chỉ vì em không khai password điện thoại mà chúng còn đánh em như vậy; không hiểu những người bị chúng coi là “biểu tình viên”, “nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền”, “nhà bất đồng chính kiến”, thì nếu vào tay chúng, chúng còn hành hạ họ tới mức nào. Và còn hàng trăm người bị bắt bừa bãi hôm đó nữa, cả những bác già, những sinh viên trẻ măng, tinh khôi, những hướng dẫn viên du lịch áo dài...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Qua đây em cũng muốn hỏi thông tin về cô - người phụ nữ đã khóc rất nhiều vì em hôm ấy. Lúc đó là khoảng 7-8h tối chủ nhật 17/6, ở một căn phòng nào đó trên sân vận động công viên Tao Đàn.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>——-</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>(*) Chú thích của người viết về chi tiết “phá mật khẩu iPhone 5s”: Khi bạn trẻ này rút điện thoại gọi về nhà, có một vài nhân viên an ninh đứng sau lưng và sát bên bạn đã nhìn trộm được hai chữ số (mật khẩu 6 chữ số). Như vậy trên nguyên tắc, an ninh chỉ phải dò bốn chữ số còn lại. Và các kỹ thuật viên của họ đã làm được điều đó sau một thời gian ngắn.</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span><br />
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-70919226909373721182018-06-18T11:30:00.000+07:002018-06-22T15:52:11.984+07:00Terrorizing the people to protect dictatorship<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><i>This is a story of a young man, detained by chance and got beaten by a mob of police (men and women) - actually, more like interrogated - from 2pm to 7-8pm Sunday, June 17, at Tao Dan (district 1, TP. HCM). Because he is very young, and he’s not a human right activist, nor he has any ambition to “be famous”, a common label that the security force and its followers would have made of him, in this story, he chose to be anonymous.</i></b></span><br />
<b style="font-family: verdana, sans-serif;"><br /></b>
<b style="font-family: verdana, sans-serif;">* * *</b></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
</span>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
When I opened my eyes, I’m on a hospital bed. There wasn’t any cops around. A nurse came and I found out that I was in the emergency room of the Police’s hospital. That’s about midnight. It seemed they had beaten me continuously from 2pm until I passed out, then they tossed me in here and… disappeared to avoid any responsibility. But it’s also very possible that they’re still on guard somewhere down the lobby.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
The hospital asked for 2 million dong fee. I checked and luckily, they (the police) left my wallet and I still have a bit more than 100,000 dong. Nothing else. My phone was confiscated. All my family contact info were in the phone. My shoes are also gone - they took off my shoes and used it to hit my head hundred of times. They used batons to crush my feet. There are bruises, cuts all over my body. It’s painful just to move, even a little.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I wanted to go home. The doctor did not allow, and said that he has to make sure I don’t have blood clots in my brain, or any brain concussion (I don’t know if he really worried for my wellness, or he’s afraid of the policemen somewhere out there). “I’m not responsible if you die on the way home”, he said. But I didn’t have enough money to pay for the hospital fee. My head hurt, and dizzy. “I’m OK. I just want to go home and go to sleep… and let my family know of my whereabout”, I said. Looking at my swollen face, eyed blacken like a panda, torn lips as big as a tomato, the nurse softly said: “Just go. Let’s make it look like you left without proper discharging”. She led me through a small door, via a private path, discreetly out of the hospital.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I dragged myself from the taxi to the front of my house and collapsed. That was about 1am.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
12 hours before, about 1pm Sunday, June 17, I left home and went to district 1 to hangout. I’ve never seen that many cops and cop helpers (dân phòng, civilian paid by the government to keep peace) in the center of Saigon. On the sidewalk, in coffee shops, there were full of green-cloth cops, cop helpers with red ribbon on their arms, and lots of big burly angry looking guys (translator: these are plain-clothe thugs). The continuously grabbed and detained people; It’s as if they would detain anyone who was walking by with a phone on their hand. They even went inside the cafe to check for paper and pulled coffee shop patrons out to drive away. Just like a war zone, where cops and cop helpers had full rights to stop and search and take anyone away.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I stopped by a cafe for a cup of coffee and went to the book street (translator: one of a rare street left in Saigon where books are sold). It seemed that the book street is shutdown today. I proceeded a couple of meters and was stopped by a group of cops; perhaps they had targeted my somehow and I did not notice. They asked for my paper. My bad luck, I just went for coffee, so I didn’t have my paper with me. They asked me to tell my family to bring my paper. As I called home, just after I said: “I got detained…”, one of them yanked the phone off my hand. I protested, but they pushed me onto a car and sped away.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
They took me into a big room in Tao Dan. There were people, sitting everywhere: old, young, men, women. There were some even with traditional “ao dai”. They must be tour guides (translator: ao dai = Vietnamese traditional long dress). Later on I learned that the city cops detained 179 people at Tao Dan: tourists, tour guides, some seniors who went on their morning exercise. We were all detained, more ridiculously, we were all beaten.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
They took me into a room, took out my phone and asked for my password. I asked “Why did you take my phone?” and got a straight punch to the face. After that were a series of slaps. I still didn’t provide my password. They grabbed my hair, pushed my head down on the table and gave me another series of punches to my ears. They told each other that I am incorrigible, hard-core and proceeded to bring me to a different room.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
It turned out that in the first detaining room, I was the only one who didn’t give up the phone password, so they filtered people and moved them to separate private room for more interrogating.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Once I was in the new private room, they jumped me right away. About 20 big strong men, both cops and plainclothes, surrounded and beat me with batons, sticks and of course, with their fists and feet. I sat on the floor, huddled myself, covering my head. Two of them then pulled my hands behind my back while the rest of them punch my face. “Mother fucker, you think you’re tough” - they yelled at my while providing the beating.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
The asked for some tech guys to break in my phone. While the tech was working on my phone, for about 15-20 minutes, they beat me continuously. There were also some cute looking female cops slapping me until I could only see a blurry white shade. One of the older cop, about 60 or more, were very good with his baton. All kind of cops: young, old, men, women involved in the beating.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Finally, the tech got in my iPhone 5s. The cops: “Mother fucker, you think you’re cool. You think we can’t hack your phone?” The cuffed my hands, and more beating. They beat me while “investigating” about each of the people on my contact list. “Who is this?”. “My FB friend”. “You met him? For what?”. “For coffee”. “Where? When?”. “Don’t remember”. “God damn, don’t remember? don’t remember?”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
For each of the “I don’t remember”, or “I don’t know”, they use iron stick to hit the sole of my feet. My feet swollen, and I’m sure my face was too. One of them pulled my head back and they spitted on my face. “I hate the phrase don’t know or don’t remember. If you keep on saying that, I’ll keep beating”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjovnWCOa-2kPa9pXmzOvONo-yrK3q9pyfvIMrnBqkwuwjAtFvz_9EahZrRTD6yYIMUj_VtynQ3JmYYnRxItXymjQ5KlcJpNibycAMaNtzQM3CgmUmaUJ0lsvnDfk5TCxV0yyvdP7K-uj_E/s1600/IMG_1104.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1200" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjovnWCOa-2kPa9pXmzOvONo-yrK3q9pyfvIMrnBqkwuwjAtFvz_9EahZrRTD6yYIMUj_VtynQ3JmYYnRxItXymjQ5KlcJpNibycAMaNtzQM3CgmUmaUJ0lsvnDfk5TCxV0yyvdP7K-uj_E/s640/IMG_1104.JPG" width="480" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">One of the many bruises left on his body after the five-hour torture by the police.</span></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Who is this girl?”. “My friend”. “Girl friend? Did you fuck her? Did you …” There was no vulgar language that they did not use.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
They took off my shoes and use them to beat my face. “Spread your leg”, they shouted. I was afraid they were going to beat my private part, so I curled my self into a ball. Luckily, they didn’t hit me there, but only took off my shirt and pants and punch and kick my stomach, chest while screaming: “Do you believe that we can hang you up and beat you like a dog?”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
The rested. I crawled up an exercise pad nearby (this is inside a exercise room, for athletes). One of them yelled: “God damn. You want padded bed?” Then they pulled my by the legs down to the floor, and continued to beat and stomp me. Just like that.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
For a long while, maybe it’s now late afternoon, they still didn’t stop. I couldn’t open my eyes anymore. When the last sun ray receded, my head was floating. They grabbed my head, pulled my hands and tossed me out of the private room into the common area. I only heard people talking, crying, screaming. Lots of crying, not sure what they were crying about. I tried to open my eyes and realized they were crying for me. There were lots of people around me. Perhaps they were beaten too, since lots of them have swollen faces. The very old people were beaten too. But they all looked at me, and cried. They told each other: “Let’s cover the kid up”. Then a number of shirts were passed over, covering me.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Why does it look like Con Dao - like the stories told in literature and history (translator: Con Dao stories are the ones depicting the cruelty of French colonists upon revolutionist - according to the revolutionist point of view). The only difference, here, is that the cops are sons and daughters of the revolutionists of yesteryear, showing their true selves as cruel thugs, terrorizing the people to protect the dictatorship from the single political party. Cruel communists.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
An older woman came over. She put my head on her thigh, put balm oilment on my forehead, held my hands and cried. I could not open my eyes to see her clearly. I tried to speak with my swollen lips: “Please don’t cry. You make me want to cry too.” I wanted to add: “I don’t want them to see our crying”, but my breath was short and I couldn’t.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I heard people talking: “Why did they beat the kid so badly?” Seeing that the air was tensed, and that everyone loved me, and worrying that the crowd might react in a rebellious way, the cops ran in and pulled me out. The old women burst out crying and asked: “You take me, cuff me, let the kid go. You’re going to beat him to dead?”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I tried hard to open my eyes to remember her face, but couldn’t. My head was shutting down. The cops were tossing me onto a car. (Later I learned that they sent me to the hospital). Everyone was trying to keep me with them. The cops were pulling. There were people trying to cover my body to avoid more beating. The cops were still able to pull me away. The old woman ran after the car. They pulled her back, shut the door. I heard one of the cops said: “Mother fucker. Nice play. Good acting to get those pep crying?”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
After that, I don’t know anything anymore. When I woke, I was in the hospital but there was no treatment, because… hospital fee was not paid.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
That night, I slept like a log. The next morning, I went to the hospital for a checkup. Lucky for me, I was just badly beaten, but no brain damage. The last two days, lots of friends came to visit. They all loved me, gave me money and lots of treats.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I still remember the people holding me, covering for me, and sharing their shirts for me on that Sunday. Especially the old woman who was treating me like her own son, rubbing my forehead, holding my hand, and crying. I want to remember her face, but couldn’t. Even her name, I do not know. I don’t recognize any of the people who were beaten that day. Those who tried to cover me, to protect and to encourage me in that horrific time. Those who share the pain of the innocent people. Those who got detained lawlessly and were beaten as if they were the enemies.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
During the whole time, I didn’t remember any of the evil faces, but I was able to see one name tag on one of the cops: Nguyen Luong Minh. They didn’t know who I was. Just because I didn’t give up my phone password, they treated me this way; I don’t understand how they would treat people that they refer to as “protesters”, “human rights activists”, “dissidents”. Beside myself, there were hundred of people, illegally detained that day, the old men, the young fresh students, the tour guides in ao dai…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Here, I would like to ask for any information about the woman who cried and held me that night. It was about 7-8pm Sunday, Jun 17, in a room in Tao Dan.</div>
</span><br />
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-71427946412786956832018-06-13T08:00:00.000+07:002018-06-21T23:12:47.810+07:00Làm nhục công dân bằng sự ngu dốt có chủ ý và do tập luyện<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Để luật An ninh mạng được thông qua tốt đẹp, nhà nước công an trị đã huy động tới gần 500 con rối vào vai “đại biểu của dân”, trong đó, ngay cả những con rối to đầu nhất, một trong những nhân vật cầm đầu vở diễn - tướng Võ Trọng Việt - còn phát âm Facebook thành “pha-ke-bóc” (hay “tuýp-pê-tê-bốc” gì đó).</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Lại nhớ hồi tháng 3/2016, tại phiên sơ thẩm xử blogger Ba Sàm và cộng sự Minh Thuý, Bộ Công an cho dùng một hội đồng xét xử với ngài thẩm phán Nguyễn Văn Phổ và hai hội thẩm viên già nua, đều là những người mù tịt về CNTT, về Internet, về blog và mạng xã hội...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hội đồng thậm chí còn phát âm sai những từ mà ngay cả đứa trẻ cũng có thể đọc được, ví dụ gmail được các thánh đọc thành “gờ mai”. Còn từ “wordpress” với Hội đồng thì quả là một thử thách.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một nhân viên an ninh của Bộ Công an, Thiếu tá Nguyễn Thị Yến, cười hi hi cho biết, cơ quan an ninh đã đến gặp và “làm việc” kỹ với ông Nguyễn Văn Phổ - thẩm phán, chủ tọa phiên tòa. “Ông ấy kêu ‘tôi chả biết mạng mẽo gì đâu, chả dùng Facebook, chả bao giờ lên mạng’. Thế càng tốt, đỡ rác tai” - Yến bảo.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Xử một người như Nguyễn Hữu Vinh, một blogger đi tiên phong trong việc dùng mạng Internet để khai dân trí, mà lại dùng những thẩm phán không sử dụng mạng và không biết đọc từ “wordpress”, không đọc nổi cả từ “gmail”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bấm nút thông qua một đạo luật ảnh hưởng tới hàng chục triệu người dùng Internet, ít nhất 40 triệu người dùng Facebook ở Việt Nam, là những kẻ không bao giờ dám vào mạng, nghĩ về mạng như một thế giới “hết sức phức tạp và nguy hiểm”, và gọi Facebook là pha-ke-bóc hay tuýp pê-tê-bốc gì đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh5nZziQdr7nmrYKyOa4FAj6RfDT2xabo7NatPSDcziwGRhmNaFM5R9SKug0kkEi3Ru3eJtPdQ-HrHHUzPHGvRQzA3dCGyP4zQgvAxeYA0bOGWM_a4RNNnvnMp4pmUmySLc2oJ3icRE8Qa_/s1600/Viet.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="666" data-original-width="960" height="277" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh5nZziQdr7nmrYKyOa4FAj6RfDT2xabo7NatPSDcziwGRhmNaFM5R9SKug0kkEi3Ru3eJtPdQ-HrHHUzPHGvRQzA3dCGyP4zQgvAxeYA0bOGWM_a4RNNnvnMp4pmUmySLc2oJ3icRE8Qa_/s400/Viet.jpg" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">Võ Trọng Việt. "Người rực rỡ một mặt trời cách mạng.</span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">Mà đế quốc là đám mây hốt hoảng.</span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">Đêm tàn bay chập choạng dưới chân Người. </span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Dùng kẻ ngu để vô hiệu hóa, tầm thường hóa tri thức, làm nhục trí thức và mọi tiếng nói phản biện; đồng thời để dễ bề sai khiến, giật dây trong việc hoạch định chính sách - đó là chiến thuật mà chính quyền công an trị vẫn sử dụng suốt nửa thế kỷ nay. Chúng ta vẫn còn nhớ Chuyện kể năm 2000, trong đó, nhân viên công an hỏi cung một nhà văn về tác phẩm của ông ta, đã hí hoáy viết: “<i>Con rế</i> trong căn buồng ông thuyền trưởng”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhà văn rầu rĩ: “Tao thật sự chán ngán. Lấy cung một người viết văn mà những chữ bình thường nhất cũng viết sai chính tả”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thế gọi là làm nhục công dân bằng sự ngu dốt (có chủ ý và do tập luyện) đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngày hôm qua (12/6/2018), sau khi Quốc hội bù nhìn diễn xong vở kịch nhan đề “bấm nút thông qua luật An ninh mạng”, tôi có viết rằng tôi sẽ “không thay đổi gì cả” sau việc này, nghĩa là sẽ tiếp tục đả kích không khoan nhượng cái đảng độc tài đang cầm quyền và những kẻ đang cắm đầu cúi mặt bảo vệ cho nó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm nay, tôi thấy tôi viết vậy là sai, phải sửa lại: Tôi sẽ còn đả kích dữ dội hơn, cũng như nguyền rủa và làm đủ cách để vạch mặt cái đảng độc tài đang cầm quyền cùng những kẻ đang cắm đầu cúi mặt phục vụ nó, bảo vệ nó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngu dốt không có tội, nhưng ngu dốt cộng với tàn bạo, đểu giả, bán nước thì là trọng tội. Đối với những kẻ như vậy, không chửi, không nguyền rủa nó phí đi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-85090657151456249202018-06-12T09:06:00.000+07:002018-06-21T23:07:10.203+07:00Tôi coi khinh luật An ninh Mạng<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Hôm nay (12/6/2018), sau khi cái quốc hội bù nhìn của đám đại biểu đảng cử, đảng quán triệt bầu kia thông qua luật An ninh mạng, liệu những tiếng nói phản biện hoặc chỉ đơn giản là những lời oán thán, thở than về cuộc sống ở xứ độc tài này còn tồn tại không?</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
CÒN CHỨ. Đơn giản bởi vì quyền được viết, được nói, được chia sẻ quan điểm, cảm xúc là quyền gắn bó với từng cá nhân mỗi người từ khi chúng ta ra đời đến lúc chúng ta chết đi. Không thế lực nào có thể làm chúng ta câm miệng được, thần thánh cũng như ma quỷ. Huống chi trong trường hợp này, không phải thần thánh hay ma quỷ gì mà chỉ là một lũ người tăm tối, ngu muội, đang phè phỡn trong thứ quyền lực mà chúng cướp được của nhân dân, và đang vẫy vùng trong quyền lực ấy vào những năm tháng giãy chết của chúng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những người nào vốn sợ tà quyền thì đã sợ rồi. Suy cho cùng, chưa có luật An minh mạng thì an ninh cũng đã bắt bỏ tù hàng trăm blogger kia mà. Còn những người nào vốn đã không sợ thì càng chẳng có lý do gì để sợ những kẻ họ đã quá khinh bỉ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Về mặt kỹ thuật, hoàn toàn có những cách khả thi để người dùng Internet ở Việt Nam tự bảo vệ mình khỏi luật pháp của tà quyền. (Nghe thật mỉa mai cho hai từ luật pháp, bởi bản chất luật pháp là để bảo vệ tự do của người dân chứ đâu phải công cụ để độc tài thi hành chuyên chính). Tường lửa cao đến mấy cũng có cách vượt, mật mã phức tạp đến mấy cũng có cách giải mã, thì tương tự, cũng chẳng khó khăn đến mức tuyệt vọng cho hàng triệu người dân dùng kỹ thuật giấu IP, tự bảo vệ mình mà vẫn có thể sử dụng mạng để thực thi quyền tự do thông tin, tự do biểu đạt của mình.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Về mặt luật pháp, không ai có thể nắm chặt tay từ tối đến sáng, không kẻ độc tài nào có thể kiểm soát 100% đời sống của nhân dân, kể cả trong chế độ toàn trị như Việt Nam. Đơn giản là chúng không đủ nguồn lực, nhất là trong tình trạng kinh tế sa sút, ngân sách thâm hụt, lòng dân đổ vỡ ở Việt Nam hiện nay. Sau khi luật An ninh mạng được thông qua, liệu an ninh ra quân ồ ạt được mấy tuần? Một vài chục người lên tiếng còn có thể bị bắt lẻ tẻ, tới hàng trăm người lên tiếng thì an ninh còn đủ đồn và lính để bắt dân về “làm việc”, còn đủ nhà tù để nhốt dân, còn đủ tiền để thuê dân phòng, tổ trưởng dân phố hay tổ phụ nữ “xuống cơ sở” giáo huấn dân không?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg5gv6-kHOKSG9eIj4T57_hvhVNqmSw3AHJ7ncSfSPZrc32nyLnRZGPEeI60X0UTZGYONX3nXRjUt0nWIYsVOp0OJwoDyAztUC8mi7QFPJrohHMs1L5hxA-BQzzesf6NVnRMPQy920EazWD/s1600/Ngan.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="575" data-original-width="1023" height="223" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg5gv6-kHOKSG9eIj4T57_hvhVNqmSw3AHJ7ncSfSPZrc32nyLnRZGPEeI60X0UTZGYONX3nXRjUt0nWIYsVOp0OJwoDyAztUC8mi7QFPJrohHMs1L5hxA-BQzzesf6NVnRMPQy920EazWD/s400/Ngan.jpg" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">Ơn Đảng, Ngân được trở thành nữ Chủ tịch Quốc hội đầu tiên, </span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">coi như là đại diện của dân. </span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">N</span></b><b><span style="font-size: xx-small;">hưng Ngân chỉ chăm chăm thờ phụng Bộ Chính trị thôi. </span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Về phần mình, tôi biết tôi sẽ chẳng thay đổi gì cả, nghĩa là sẽ tiếp tục đả kích không khoan nhượng cái đảng độc tài đang cầm quyền và những thế lực đang cắm đầu gục mặt bảo vệ nó mà chống lại nhân dân. Tôi cũng sẽ rất vui nếu có thể trở thành một trong những người đầu tiên vào tù vì cái gọi là “luật An ninh mạng” của nhà nước CHXHCN Việt Nam.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Làm dân ở một xứ độc tài nghĩa là có những người phải chấp nhận mất mát chỉ để vạch mặt những tội lỗi của nhà cầm quyền. Như vô số công dân vô tội đã chết, đã ngồi tù hay đã hoá điên vì phải là nạn nhân của những chính sách hay những lần thay đổi chính sách tăm tối, đểu giả của “đảng và nhà nước”. Như hàng chục người ứng cử độc lập đã chấp nhận sự sỉ nhục để tranh cử và chứng minh bản chất đê tiện của đảng Cộng sản cũng như trò hề bầu cử mà đảng bày ra. Như hàng trăm blogger đã và đang ngồi tù để phơi bày sự bạo tàn và hèn hạ của một thể chế chống lại nhân dân. Đó là một điều rất đau đớn nhưng không phải là không có ý nghĩa.</div>
</span><span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-36864899763553715012018-06-11T22:50:00.000+07:002018-06-21T22:52:06.836+07:00Khi tà quyền không còn biết điểm dừng<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Trong suốt hai ngày nay (10-11/6/2018), guồng máy đàn áp của nhà nước công an trị như chỉ tập trung hoàn toàn vào nghĩ mưu tính kế để ăn thua đủ với dân.</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một kinh nghiệm lĩnh hội được từ quan thầy Bắc Kinh trong vụ thảm sát Thiên An Môn 1989, nay được áp dụng triệt để, đó là huy động lực lượng từ các địa phương khác đến làm chủ lực tấn công đàn áp. Thời 1989 ở Bắc Kinh, những người biểu tình mà đại đa số là sinh viên, các trí thức trẻ tuổi ở thủ đô đã kinh ngạc nhận thấy thành phần chính trong những kẻ đàn áp mình là... người từ đâu đó đến. Rất nhiều kẻ sát máu là quân nhân, công an thuộc các nhóm dân thiểu số ở vùng sâu, vốn khó mà có tình cảm với người thủ đô, nhất là trí thức trẻ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Để đối phó với những người dân ôn hoà và rõ ràng là yếu thế ở Phan Rí, “Đảng và Nhà nước”, cụ thể hơn có lẽ là Bộ Chính trị và Đảng ủy Bộ Công an, đã nhanh chóng xua quân các nơi khác đến và không quên một công tác cực kỳ quan trọng: Nhồi sọ - tức là tuyên truyền, giáo dục - để lực lượng đàn áp đinh ninh rằng họ đang “đấu tranh tiêu diệt thế lực thù địch”, “bảo vệ trật tự xã hội”, “chống bạo động”... chứ hoàn toàn không phải là đang ra tay đàn áp đẫm máu những đồng bào tay không tấc sắt của mình. Đám lính bị nhồi sọ tất nhiên phải rất trẻ - trẻ thì có sức và quan trọng hơn, trẻ thì dễ nhồi. Thế nên mới có chuyện cảnh sát cơ động hào hứng khoe với nhau là sắp vào trận (đánh dân như) đánh chó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Năm 2016-2017 biểu tình ở Formosa, chính quyền cũng nhanh chóng triển khai hàng nghìn công an, cơ động từ các địa phương khác về địa bàn miền Trung. Đằng nào thì chúng cũng không trực tiếp tiêu thụ hải sản miền Trung hay hít thở không khí, tận hưởng môi trường miền Trung. Chúng chỉ biết là được nhận lương, thưởng hàng tháng từ sếp của chúng, đảng của chúng, chứ dân nào mà nuôi chúng cơ chứ? (Thực tế là công an, quân đội của đảng Cộng sản đều nghĩ như vậy chứ không có khái niệm gì về “thuế của dân” cả. Công an mà tư duy được rằng cảnh sát là một hình thức dịch vụ công và lương của họ là do dân đóng thuế mà ra, thì đã chẳng phải là “công an nhân dân Việt Nam” anh hùng nữa).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đồng thời với đó, dàn loa gồm Đài Truyền hình Việt gian, Đài Tiếng nói Việt gian... và nhiều cơ quan báo chí ăn cơm Đảng khác cũng ra rả giáo huấn người dân “yêu nước đúng cách”, “yêu nước theo quỹ đạo, đúng chuẩn mực”, “không để thế lực thù địch lợi dụng”... Chúng khéo léo lờ tịt đi nguyên nhân nào, những kẻ nào đã đẩy người dân đến nỗi bất mãn, căm hận hiện nay, chúng chỉ một mực nhấn mạnh chuyện thế lực thù địch “lợi dụng tình hình để kích động gây rối”, “sử dụng chiêu bài yêu nước để phá hoại”. Thậm chí mấy biên tập viên Việt gian còn vô liêm sỉ tới mức cố trèo được vào cái gọi là “sản phẩm báo chí” của chúng dăm ba câu khen ngợi Đảng và Nhà nước đã rất cầu thị, biết lắng nghe nguyện vọng của nhân dân mà hoãn việc thông qua Luật Đặc khu, để tiếp tục thảo luận cho thấu đáo hơn, sát với nguyện vọng của người dân hơn nữa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sử dụng chiêu bài “bảo vệ trật tự trị an”, tà quyền đang huy động tổng lực bộ máy đàn áp của chúng vào đối đầu với nhân dân - cả bằng xe tăng, trực thăng, súng đạn, lẫn bàn phím và những cái loa ngậm máu phun người.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Để đối phó với chúng, những người dân tay không tấc sắt có thể làm gì?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thông tin, thông tin và thông tin. Sức mạnh của cộng sản là truyền thống và kỹ năng bưng bít thông tin, nhồi sọ dân chúng. Nỗi sợ của cộng sản, tương ứng với đó, là sự thật, sự công khai, minh bạch, sợ bị phơi áo, nhất là phơi áo ra bên ngoài, trên cộng đồng quốc tế.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hãy lan tỏa thật mạnh mẽ thông tin về những chiêu trò đàn áp của tà quyền, những gì chúng đã, đang và sắp làm. Lan tỏa bằng bất kỳ cách nào bạn có thể: viết, share trên Facebook/ Twitter và các mạng xã hội khác; viết bằng tiếng Anh hay bất kỳ thứ tiếng nào khác để chia sẻ ở lớp học ngoại ngữ của bạn; bàn về chuyện Phan Rí, kể lại các câu chuyện Thái Bình, Đồng Tâm ngày nào, Phan Rí hôm nay... cho bạn bè, người thân, anh chị em trong cộng đồng/ tổ chức của bạn; kể cho những người bạn nước ngoài của bạn...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hãy sống để kể lại. Những câu chuyện các bạn kể hôm nay thực ra có một tác dụng lớn vô cùng, vượt ra ngoài giá trị “cho vui” của nó: Đó chính là một thứ vũ khí tuyệt vời để chống độc tài. Kẻ ác (và ngu muội) có thể không ngán làm điều ác trong ngắn hạn, nhưng trong dài hạn, nhất là trong thâm tâm, chúng rất sợ những gì chúng làm bị ghi lại, chưa cần biết có phải là sẽ “đi vào lịch sử” hay không.</div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-73543962980885249872018-06-05T11:58:00.000+07:002018-06-21T22:58:57.042+07:00Được công an "mời đối thoại" về luật Đặc Khu<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Nửa đêm mùng 1, rạng sáng 2/6, tôi đi xe khách từ Sài Gòn về tới Hà Nội, chỉ vừa xuống bến xe được chừng nửa tiếng và đang loay hoay tìm đường về nhà một người bạn, thì đã bị “lực lượng chức năng phát hiện” (nói theo ngôn ngữ công an) và đưa lên xe, mang về nhà.</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgtrZpByDq6_Y-uESTLoCC07uzUZGyy_JXw2cI_MmYma79VWSwy-T7JpRRrkyAqowLAIKUOPtT7JjRqjMFicZahEvBiyB5x5TtfIWc0BKjB2n4i5Ix6BzPfpcJiflYin4-fImRDk2NFnVak/s1600/LTS.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgtrZpByDq6_Y-uESTLoCC07uzUZGyy_JXw2cI_MmYma79VWSwy-T7JpRRrkyAqowLAIKUOPtT7JjRqjMFicZahEvBiyB5x5TtfIWc0BKjB2n4i5Ix6BzPfpcJiflYin4-fImRDk2NFnVak/s640/LTS.jpg" width="480" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: x-small;">4h sáng 02/6/2018.</span></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Họ yêu cầu tôi ngày hôm sau lên “làm việc”. Ngay sau đó, họ bắc ghế ngồi canh cửa rồi ngủ luôn trước hành lang nhà tôi. Sáng hôm sau, ô-tô đến đưa tôi “đi làm việc” từ sớm. Không giấy mời, không giấy triệu tập. Tôi cũng không có ý kiến gì bởi đã quá quen với việc đó: Mặc dù phải thường xuyên làm việc với cơ quan an ninh từ năm 2009, nhưng tôi chưa bao giờ nhận được giấy mời hay giấy triệu tập nào. Về cơ bản, anh em an ninh làm việc với tôi theo phong cách hễ cần gặp thì chặn bắt ở đâu đó mang về đồn; hỏi thì phải trả lời và làm việc xong thì phải có kết quả gì đó để họ báo cáo lãnh đạo. Họ coi đấy là làm việc trong tinh thần tôn trọng và hợp tác.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trong trường hợp họ hỏi mà tôi không trả lời hay nói đúng hơn, không trả lời theo ý họ, thì như thế gọi là có thái độ bất hợp tác và thiếu tôn trọng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>"Quy trình"</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Không khó để nhận ra quy trình của an ninh để khép tội một người viết, một blogger nào đó. Việc đầu tiên và quan trọng nhất, mang tính mấu chốt, là phải ép được blogger đó nhận bài viết abcxyz là của mình, và ký xác nhận. Còn nội dung bài viết, chất lượng của lập luận, quan điểm, mục đích, mong muốn của tác giả thế nào... không quan trọng. Điều thiết yếu chỉ là đối tượng phải thừa nhận mình là tác giả, mình làm ra những “tài liệu” ấy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhiều blogger không hiểu được ý đồ của công an nên khi bị thẩm vấn thường sa vào tranh luận với công an rằng tôi viết thế thì có gì sai, tôi chỉ nói sự thật, tôi chỉ nêu quan điểm cá nhân và đó là quyền tự do biểu đạt tư tưởng của tôi, vân vân. Thế nên khi công an bảo: “Quan điểm cá nhân anh/chị thì chúng tôi tôn trọng, chúng tôi không bàn vấn đề ấy ở đây, chỉ xin anh/chị xác nhận giúp cái này gọi là thủ tục”, họ dễ dàng đặt bút ký nhận ngay. Công an cũng chỉ cần có thế. Sau này, việc diễn giải bài viết và từ đó quy chụp, luận tội tác giả, sẽ do cả một hội đồng giám định lập. Hội đồng này gồm các thành viên mà nhìn chung là chữ không đầy cái lá mít và cả đời không viết nổi một... status nên hồn chứ chưa nói tới chuyện viết báo hay viết sách. Dĩ nhiên cái gọi là kết quả giám định của hội đồng cũng cóp gần như nguyên si kết luận điều tra và buộc tội của công an. Lời lẽ dĩ nhiên đanh thép, đối tượng không thể cãi nổi (mà còn cãi vào lúc nào được nữa, trước toà chăng, hay trong tù?).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trong trường hợp của tôi, do những bằng chứng buộc tội quá yếu, an ninh đã phải cố lôi cả các bài báo trên mạng từ những năm 2014-2015 ra để yêu cầu xác nhận. Những câu hỏi của họ luôn làm tôi bật cười vì nhớ đến lời lẽ trong các cáo trạng buộc tội Cù Huy Hà Vũ hay Mẹ Nấm, đại khái là “Vũ/ Quỳnh đã hàng trăm lần trả lời các báo phản động như VOA, BBC, RFA... với các nội dung xuyên tạc, bôi nhọ bản chất chế độ và tình hình nhân quyền ở Việt Nam”. Hoá ra trả lời phỏng vấn những cơ quan báo chí không được nhà nước CHXHCN Việt Nam cấp phép cũng cấu thành tội cơ đấy ạ. “Tuyên truyền chống nhà nước” luôn là cái mũ rất rộng để có thể chụp vào đầu bất cứ ai trả lời báo đài nước ngoài theo hướng nói xấu chế độ. Nếu tội ấy chưa đủ nặng thì cũng không sao, công an vẫn còn nhiều công cụ khác để thực hành chuyên chính. Ví dụ có một tội rất nặng luôn lơ lửng trên đầu những người làm việc với các cá nhân, tổ chức nước ngoài: gián điệp.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Làm cộng tác viên cho báo đài nước ngoài: gián điệp. Gặp gỡ các cơ quan ngoại giao để thảo luận về tình hình nhân quyền và dân chủ trong nước và quốc tế: gián điệp. Gửi báo cáo - nghiên cứu cho các tổ chức nước ngoài: gián điệp. Vận động nhân quyền cho Việt Nam trên trường quốc tế, phản ánh tình hình nhân quyền trong nước ra nước ngoài: gián điệp. Vân vân.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Bài này của chị phải không?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Tôi không nhớ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Chị mà không nhớ? Dám làm dám nhận chứ chị nói vậy nghe nó không đàng hoàng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Tôi không nhớ. Mà nếu anh cứ ghi vào biên bản là tôi không nhớ thì sao, có gì hại cho anh đâu nhỉ? Đây là lỗi của tôi cơ mà. Tôi không nhớ là do tôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Nhưng chị nói vậy nó không đúng sự thật.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Sự thật là tôi không nhớ, thì anh cứ ghi vào biên bản là như thế. Sao anh lại cứ muốn tôi phải trả lời như ý của anh nhỉ? Tôi không hiểu đấy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đúng là công an chỉ thích những sự thật có lợi cho họ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ở một chỗ khác, tại phần “tình trạng sức khỏe”, họ muốn ghi chữ “bình thường, tỉnh táo”. Tôi lắc đầu:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Không. Tôi chẳng bao giờ khỏe khi phải làm việc với các anh chị cả. Anh ghi vào đấy là “bị ép phải làm việc”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Ấy, không ghi thế được.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Bị ép mà. Hay nếu không phải bị ép thì tôi về nhé. Tôi về đây.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Không được, chị không thể về được.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- OK, vậy anh ghi vào là “bị ép làm việc” đi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Chị cứ nói vậy nhỉ? Ai đánh đập chửi bới gì chị đâu mà chị bảo bị ép.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- À tức là với anh, phải bị đánh đập chửi bới mới là bị ép à? OK cũng được. Không bị ép. Tôi về nhé.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Chị không về được đâu. Đã vào đồn thì phải làm việc.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Hay nhỉ, thế là tóm lại là ép hay là gì? Đấy, các anh thấy không, các anh làm sai từ cái mẫu ghi lời khai trở đi. Tôi khẳng định rằng có một triệu biên bản thì cả một triệu biên bản ghi tình trạng sức khỏe là bình thường, không ai bị ép. Còn thực tế thì nó thế này đây. Các anh làm sai từ cái mẫu giấy tờ trở đi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Đó là mẫu, là quy định vậy rồi. Chị bức xúc thì cũng phải chờ sửa dần thôi. Cái gì cũng phải có lộ trình.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Lộ trình hả? Bao giờ sửa? Cho tôi biết thời gian.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Câu chuyện cứ lằng nhằng thế mãi, đến khi nào tôi chán thì thôi. Công an thì không chán; họ luôn tỏ ra sẵn sàng thi gan.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thi gan như họ và chúng tôi - những thành phần “đặc biệt”, những đối tượng trong mắt họ ư? Họ có hàng chục người, chia làm nhiều ca luân phiên nhau, còn chúng tôi bao giờ cũng chỉ có một mình. Họ chẳng có việc gì khác ngoài “đấu tranh” với chúng tôi, đó là nghề nghiệp của họ, được trả công ăn lương, còn chúng tôi có quá nhiều việc phải làm, miễn phí, trong tình trạng luôn bị họ rình mò phá phách. Họ có toàn quyền lôi bất kỳ ai họ muốn về đồn “làm việc” của họ, trả lời các câu hỏi của họ, cung cấp thông tin cho họ, còn họ chỉ việc ngồi chờ thông tin, gọi là do kết quả đấu tranh mà có được. Họ có toàn quyền nghe trộm điện thoại, đọc trộm thư tín, tịch thu, cướp tài sản, giấy tờ, tài liệu của chúng tôi, còn chúng tôi không có gì về họ cả, ngay cả khi rời đồn cũng không có được tờ biên bản trong tay. Thi gan như thế thì an ninh sướng quá, lúc nào chẳng sẵn sàng thi gan.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>Lại chuyện đặc khu</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đồng chí an ninh nào khi tiếp chuyện người của “phe dân chủ”, nhất là những người có tinh thần chống bá quyền Trung Quốc, cũng đều luôn nói ý rằng “chúng tôi cũng ghét Trung Quốc lắm chứ, chúng tôi cũng lo nguy cơ phụ thuộc Trung Quốc lắm chứ...”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng thực tế những gì họ làm (mà phía dân chủ thấy được) thì hình như toàn theo hướng ủng hộ đảng bạn, nước bạn và thẳng tay đàn áp những người Việt Nam có khuynh hướng chống Trung Quốc quá mạnh. Đơn cử, nói về tranh chấp chủ quyền, học giả Trung Quốc được chính quyền o bế, chăm bẵm, mua chuộc; học giả Việt Nam nhiều người bị Đảng và Nhà nước coi như tội phạm dự khuyết. Báo chí chính thống (tờ Hoàn Cầu chẳng hạn), mạng xã hội Trung Quốc chửi Việt Nam thả giàn, nhưng báo chí Việt Nam chỉ dám phê phán bạn vàng khi tuyên giáo cho phép, mạng xã hội thì tưởng như tự do hơn nhưng thật ra luôn có bóng ma dư luận viên lởn vởn, nhất là trong chuyện chống Tàu, ngoài dư luận viên lại có thêm lực lượng Việt gian mới gồm đủ mặt nhà báo, học giả, chuyên gia... này nọ để chấn chỉnh đám đông ngu dốt.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Mỗi lần có cuộc biểu tình chống Trung Quốc nào thì người biểu tình lại bị công an bắt giam, sách nhiễu, đánh đập, đe doạ, ép cơ quan đuổi việc, ép chủ nhà cắt hợp đồng thuê, v.v. Ngay lúc này đây, khi Dự luật Đặc khu đang gây bức xúc trong dư luận, nhiều nhà hoạt động cũng đang bị canh chặt. Tất cả các quán nước và ghế đá trong khu nhà tôi đều có an ninh ngồi. Và họ vẫn hẹn tôi rằng sẽ mời tôi làm việc bất kỳ lúc nào “có điều kiện”, yêu cầu tôi hợp tác. Có lẽ vì công an sợ sẽ có biểu tình nổ ra chăng?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi hiểu những thực trạng ấy, nên tôi ngờ vực lắm cái thái độ của an ninh hỏi “quan điểm của em về luật Đặc khu? Có gì cứ thẳng thắn trao đổi, đối thoại nào”. Ôi công dân Việt Nam. Chỗ mà anh/chị bày tỏ quan điểm về chính sách nhà nước không phải là diễn đàn quốc hội, hội thảo, hội nghị, diễn đàn xã hội dân sự nào cả, mà là đồn công an. Không có ông bà nghị nào lắng nghe anh/chị đâu, chỉ có lực lượng an ninh “ghi nhận” ý kiến, quan điểm, tư tưởng của anh/chị thôi, để thấy có gì sai lệch thì còn kịp thời uốn nắn, chấn chỉnh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ ngồi đối thoại và nêu quan điểm với anh ở đây à, trong đồn công an à?” - Đó là điều tôi muốn nói với họ hơn cả. Nhưng rồi tôi chỉ cười. 7h tối, tôi bỏ về nhà, đi bộ. Được nửa đường, đau chân quá, tôi gọi cậu thanh niên vẫn lẽo đẽo theo sau, nhờ cậu ta giúp nhưng cậu ta chỉ đứng nhìn và bảo: “Việc chị chị làm, việc tôi tôi làm”. Tôi ngồi bệt xuống vỉa hè một lúc rồi đứng dậy, cuối cùng cũng lết về nhà được sau một tiếng đồng hồ.</div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-30796906693435164602018-05-25T22:46:00.000+07:002018-06-21T22:46:38.113+07:00Băng đảng cộng sản đang cay như ăn ớt...<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">... vì việc toà án Đức đem các nghi can của vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ra xét xử.</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cuối năm ngoái, vào thời gian cơ quan tư pháp cộng sản rục rịch chuẩn bị cho công cuộc xử Đinh La Thăng và đặc biệt là Trịnh Xuân Thanh - tên tội đồ, thằng cháu hư đốn và phản phúc của bác Cả Trọng - phía Đức và Chính phủ Việt Nam đã có một quá trình tiếp xúc để đàm phán, thương lượng, nhằm tìm giải pháp cho khủng hoảng ngoại giao giữa hai nước xoay quanh vụ an ninh Việt Nam tổ chức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ngay trên đất Đức.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một trong các thỏa thuận đạt được giữa hai bên, là một số nhà hoạt động nhân quyền-dân chủ trong danh sách hàng trăm công dân Việt Nam bị công an cấm xuất cảnh sẽ “được phép” xuất cảnh trở lại. Trong số này, có Đỗ Thị Minh Hạnh và Nguyễn Anh Tuấn.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Theo sau thỏa thuận đó, Minh Hạnh và Anh Tuấn quả thật đã được Bộ Công an trả hộ chiếu và “tạo điều kiện” cho xuất cảnh. Thiện chí này của công an Việt Nam là điều ta phải ghi nhận: Tức là thay vì tiếp tục lưu giữ hộ chiếu và cấm công dân ra nước ngoài thì nay, theo đề nghị của Chính phủ Đức, công an đã chiếu cố cho phép một số công dân thuộc diện “sổ đen” được xuất cảnh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tuy thế, vào cuối tháng 4 vừa qua, toà thượng thẩm Đức tại thủ đô Berlin lại đưa một trong các nghi can của vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ra xét xử. Trong quá trình mở rộng điều tra, xét xử, toà Đức còn nêu đích danh nghi can số 1 của vụ án là Trung tướng CA Đường Minh Hưng, đồng thời chỉ ra sự dính líu của Bộ trưởng CA Tô Lâm với vụ bắt cóc. Ít nhất Tô Lâm cũng bị phát hiện là đã dối trá khi ông tướng trả lời báo chí vào ngày 30/7 năm ngoái rằng ông không có thông tin gì về việc Trịnh Xuân Thanh về nước.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjGh9jJQzs30X4GBiGHWbcqMELGP2bvhJNelpJybckyC8gvLVQN6FNeC2SbdMAiGl8hmgyQZP986M1zjKgnAQR5rCsrRHcUzYLztvffk1HvUt8Vnw09st9uHsCxv5keTlXHa3Ni5neq7EXx/s1600/ham.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjGh9jJQzs30X4GBiGHWbcqMELGP2bvhJNelpJybckyC8gvLVQN6FNeC2SbdMAiGl8hmgyQZP986M1zjKgnAQR5rCsrRHcUzYLztvffk1HvUt8Vnw09st9uHsCxv5keTlXHa3Ni5neq7EXx/s640/ham.jpg" width="480" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><b><span style="font-size: xx-small;">"Người đàn ông có bộ mặt hãm"...</span></b></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
Quá trình xét xử phơi bày nhiều sự thật làm nhà nước công an trị của Việt Nam phải bẽ bàng. Những bộ óc công an bắt đầu sôi máu, những thằng mõ của công an bắt đầu nghiến răng chửi Đức không có thiện chí, cố ý bôi nhọ Đảng và Nhà nước Việt Nam, can thiệp thô bạo và cản phá công cuộc chống tham nhũng của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đã quá quen với truyền thống “đảng lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối”, toà án xét xử theo chỉ đạo, phán quyết theo nghị quyết, theo định hướng của Đảng, những cái đầu cộng sản không thể hiểu, không thể tin và không thể chấp nhận được rằng ở Đức cũng như mọi nền dân chủ khác, hệ thống tư pháp hoàn toàn độc lập với hành pháp, toà án không có nghĩa vụ xét xử theo chỉ đạo của chính phủ, càng không phải phục vụ mục đích ngoại giao hay vì cái “đại cục” nào. Vậy nên, đương nhiên những gì toà thượng thẩm Đức đang làm bị công an, đảng và nhà nước Việt Nam diễn giải thành một sự thiếu thiện chí đầy cố ý nhằm xúc phạm uy tín Việt Nam.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cay như ăn ớt mà không làm gì được nước Đức, nhà nước công an trị bèn trút đòn trừng phạt lên đầu... dân. Lần lượt, Đỗ Thị Minh Hạnh và Nguyễn Anh Tuấn bị AN chặn giữ, câu lưu ở sân bay rồi Anh Tuấn bị cướp lại hộ chiếu, Minh Hạnh tiếp tục bị cấm xuất cảnh. Trường hợp Nguyễn Anh Tuấn, việc thu lại hộ chiếu chủ yếu là một sự dằn mặt, sau khi cán bộ của Cơ quan An ninh Điều tra Bộ Công an cố ép anh gỡ bỏ một số bài viết chỉ trích tập đoàn mafia đỏ Vincom, nhưng anh từ chối.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Qua hành động này, cơ quan an ninh đã giáng một đòn trả thù phải nói là mạnh mẽ, đồng thời gửi một thông điệp phải nói là cứng rắn tới cả Chính phủ Đức lẫn giới hoạt động dân chủ-nhân quyền ở Việt Nam: Đừng tưởng Đức mà to nhé. Nhà nước gì mà không chỉ đạo được toà án, không bảo được dân, cố tình chơi bố mày à, bố mày lấy hộ chiếu, cấm xuất cảnh, nhốt hết lại cho mà biết. Với lại, dân chủ, nhân quyền gì thì cũng phải né đế chế Vincom và Tổng bí thư anh minh ra, nghe chưa?</div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-8621176038597110782018-03-23T12:25:00.001+07:002018-03-23T12:25:20.262+07:00Tuấn rọ<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Ông Trương Minh Tuấn, tức Tuấn rọ, làm Bộ trưởng Thông tin-Truyền thông Việt Nam từ đầu tháng 4/2016, tức là đúng thời điểm bắt đầu xảy ra thảm hoạ môi trường Formosa mà ngành tuyên giáo của ông cùng với mấy cái loa VTV, VOV… đã cố sức ép xã hội phải gọi nó là "sự cố" cho bằng được.</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vừa lên ngôi "anh cả của làng báo", một trong những sự kiện đình đám đầu tiên ông Tuấn tham gia là tổ chức một đoàn nhà báo đồ đệ đi ăn hải sản Vũng Áng để chứng minh rằng biển đã sạch, yêu nước là phải ăn cá, tắm biển. Nhà báo Nguyễn Đức Hiển trong bữa trưa hôm ấy có xin uống thêm cốc bia nhưng ông Tuấn không cho vì còn phải làm việc.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
(Nếu mấy chú bán báo dạo còn được hoạt động thì các chú hẳn sẽ rao: "Còn gì dã man hơn? Còn gì ghê gớm hơn? Bộ trưởng không cho lính uống bia. Mời các bạn đón xem chi tiết trên báo Công an Nhân dân, báo Quân đội Nhân dân số ra ngày…").</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGLHT9sqlW0eWlXMkVmgy8KbOptplapmzuw6PTuj4BpyH3mpOuL8xBBo0YW-WeEandjf-wDhO7G3LIQ30ydN99NFpva4bE-M6_Vb-TrfQO8xW5mG6pxf3_5Q2ulVm3U935EdpIKgXA2f56/s1600/Tuan.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="340" data-original-width="500" height="135" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGLHT9sqlW0eWlXMkVmgy8KbOptplapmzuw6PTuj4BpyH3mpOuL8xBBo0YW-WeEandjf-wDhO7G3LIQ30ydN99NFpva4bE-M6_Vb-TrfQO8xW5mG6pxf3_5Q2ulVm3U935EdpIKgXA2f56/s200/Tuan.jpg" width="200" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
Từ ngày lên ngôi, ông Tuấn đi đâu cũng nhấn mạnh những thành công lớn trong việc "xử lý nội dung xấu độc trên YouTube, Facebook", ví dụ đã làm việc với Google để YouTube gỡ bỏ 4500 video. Thừa thắng xông lên, ông tuyên bố sẽ làm việc cả với Facebook để gỡ bỏ các trang mạng bôi nhọ lãnh đạo.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thật ra những tuyên bố khoe thành tích của ông Tuấn có thể doạ được rất nhiều người, nhưng có lẽ đa số những người bị ông doạ là người… không biết tiếng Anh và không hiểu lắm về cơ chế hoạt động của cả Facebook lẫn Google. Vì không hiểu nên mới khiếp. Sự thực là việc Facebook hay Youtube đóng một tài khoản (account) hay gỡ bỏ một video nào đó, chỉ là kết quả của việc số đông người báo cáo tài khoản hay video đó vi phạm chính sách cộng đồng của Facebook và Youtube. Nghĩa là công việc của ông Tuấn rọ và Bộ 4T của ông về căn bản chỉ là huy động cho đủ quân số ngồi báo cáo vi phạm (report) đối với các tài khoản hay video, hình ảnh mà mấy ảnh không ưa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tháng 8/2014, trong lúc phong trào "report phản động" đang dâng lên ở Việt Nam, người viết bài này có hẹn gặp một vài quan chức facebook tại Washington D.C. (không phải tại trụ sở của tập đoàn Facebook). Các vị này cho biết, họ ghi nhận trong thời gian qua (tính đến tháng 8/2014), số lượng report Facebook nhận được cao bất thường, mà hai nơi đứng đầu bảng là Hong Kong và Việt Nam. (Lưu ý đó là thời điểm trước khi xảy ra cuộc Cách mạng Dù Vàng ở Hong Kong).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu người dùng biết tiếng Anh, có thể tự liên hệ với Facebook để xử lý thì rồi cũng giải quyết được vấn đề, tất nhiên là mất thì giờ, đặc biệt nếu người đó ở Việt Nam, có lẽ bởi vì bộ phận nhân sự Facebook làm việc về khu vực Việt Nam và Đông Nam Á… thiếu người. Cho nên, cùng bị báo cáo vi phạm nhưng người Việt ở nước ngoài có khi chỉ mất 1-2 ngày là phục hồi được tài khoản và video, hình ảnh; còn người Việt trong nước mất đến cả tuần, cả tháng, thậm chí nếu không quyết liệt đòi, khiếu nại, có khi mất luôn tài khoản và dữ liệu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngoài ra, cần nói rõ rằng việc hẹn làm việc với Facebook hay Google không có gì ghê gớm, đáng tự hào, vì suy cho cùng họ chỉ là… hai công ty thôi mà, đâu phải quan trọng, cao sang gì như Văn phòng Quốc hội, Văn phòng Chính phủ, Bộ Công an hay Bộ Quốc phòng Việt Nam.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bản chất câu chuyện chỉ có vậy nhưng ông Tuấn rọ có vẻ dư thừa phấn khởi, đi đâu cũng khoe thành tích. Đúng là ngoài report, đánh sập facebook, tuyên giáo và an ninh Việt Nam chẳng biết làm gì hơn để "nắm tư tưởng" dân Việt thật.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cũng ông Tuấn này, vào tháng 9/2015, đã kiên quyết xử lý nhà báo Đỗ Hùng của báo Thanh Niên vì một status "toàn dấu sắc" của ông Hùng. Status có tính đùa cợt, hài hước, thông minh, nhưng bị tập đoàn kền kền ComCom tố giác và ông Tuấn thì lại đang tìm cơ hội chứng tỏ bản lĩnh chính trị, nên ông đè Đỗ Hùng ra xử ngay. Nói như nhà báo Trung Bảo thì ông Tuấn không thích sự hài hước: "Chú đéo thích dấu sắc, láo nháo chú giết".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sang 2016, ông Tuấn chém tiếp nhà báo Mai Phan Lợi - người mà đệ tử Nguyễn Đức Hiển của ông không ưa, đồng thời cũng là người đã cả gan gặp Tổng thống Mỹ Barack Obama dù không được công an ủng hộ, cho phép.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Dưới thời của ông, Bộ 4T và Ban Tuyên giáo cũng buộc các báo chính thống phải đóng trang Facebook của họ lại, bởi nếu để tồn tại thì không kiểm soát được các comment trên đó. Ai lại như VTC hôm tổ chức livestream họp báo về vụ nổ súng chết cán bộ ở Yên Bái, độc giả vào Facebook cứ thả tim và cười ha ha, có chết không.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trải lòng với báo chí, ông Tuấn cho biết: "Ta đã quản lý tốt hệ thống báo chí toàn quốc, phát triển báo chí ổn định hơn. Quản lý thông tin điện tử cũng tiến bộ, chủ động hơn. Thông tin đối ngoại có bước vượt bậc" (VNN).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Với những thành tích đạt được, ông Trương Minh Tuấn thật xứng đáng với cái tên Tuấn rọ mà facebooker Hoàng Dũng phong tặng cho ông. Ông cũng xứng đáng được nếm trải sự thật cay đắng khi cả dàn báo, loa, mõ của ông đồng loạt gỡ bài Bộ 4T phản pháo kết luận thanh tra trong vụ AVG. Sự thật ấy là: Làng báo Việt Nam vốn là công cụ, mà công cụ thì không có óc, không có tình người đâu, ông à.</div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-18167556626073373552018-03-13T22:04:00.000+07:002018-03-13T22:04:25.650+07:00Họ còn muốn gì nữa?<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Sau cuộc "đào thoát" hôm 26/2/2018 (tôi có kể lại chuyện này trong bài "Chúng sẽ đến trong năm phút nữa"), tôi đã nghĩ là mình thoát rồi, và đã nói với bạn bè rằng mình đang "lẩn trốn ở Việt Nam".</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sự thực là không phải đến bây giờ tôi mới "lẩn trốn". Tôi đã ở trong tình trạng này từ cuối tháng 6 năm ngoái.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi đã không ở nhà gần một năm rồi, và cứ thế lang thang hết vùng này lại vùng khác, hết nhà này lại nhà khác. Di chuyển bằng ô-tô, xe khách, không dám đi máy bay để khỏi bị phát hiện. Có những lần nằm giường tầng, không có chỗ để cây đàn guitar, tôi ngủ luôn với cây đàn trên ngực.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhOKMQ0p7_DypIr7lmmgFZAvK2z_s7wcXZyBK-epC6kgx7txjQHj_efoXzYE0btnqL1dZhP-5dNBnLonoYj1U3REutBRY94IMFPYRjsQXEbFHXp_1GOBHH7RnXE22xs14VtnoSVR5p3Y4KZ/s1600/tren+xe.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="200" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhOKMQ0p7_DypIr7lmmgFZAvK2z_s7wcXZyBK-epC6kgx7txjQHj_efoXzYE0btnqL1dZhP-5dNBnLonoYj1U3REutBRY94IMFPYRjsQXEbFHXp_1GOBHH7RnXE22xs14VtnoSVR5p3Y4KZ/s200/tren+xe.jpg" width="150" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
Và cái cảm giác mơ hồ, "không biết có qua được đêm nay không? Không biết giờ này đêm mai thế nào?" lướt qua khi ngồi bên những người thân, bạn bè của mình trong những ngày tháng căng thẳng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngay cả khi chơi đàn, trong đầu tôi vẫn thoáng câu thơ của Thanh Tâm Tuyền: "Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới" (Dạ khúc, 1964).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhiều bạn sẽ hỏi tôi phải sống như thế để làm gì? Sao không về nhà mình mà ở cho đàng hoàng, phải chui lủi, vạ vật như chuột vậy?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vâng, tôi cũng muốn ở nhà lắm chứ. Tôi yêu căn phòng nhỏ của tôi lắm. Ở đó, có tủ sách để một người viết như tôi có thể lần từng trang sách tham khảo bất kỳ lúc nào, có đồ ăn, có... thuốc, có cây đàn guitar, có giá để nhạc, và quan trọng hơn tất cả, có mẹ tôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Không phải ngẫu nhiên mà một đứa dốt thi ca như tôi lại rất nhớ câu "tôi yêu đất nước này chân thật/ như yêu căn nhà nhỏ có mẹ của tôi" (Bài thơ của một người yêu nước mình, Trần Vàng Sao, 1967).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng tôi không thể ở nhà được.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi không thể ở nhà để cứ mỗi ngày "có sự kiện" (như Chủ nhật 5/3/2017) là dưới chân toà chung cư lại la liệt thanh niên đông vui như hội - mà hễ cứ tôi bước xuống đường là họ nhẹ thì chặn đường nhìn lừ lừ rồi mới tránh cho đi, nặng thì giang tay ra ngăn: "Chị đi đâu? Lên nhà".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu tôi tỏ ý không nghe thì câu chuyện lại kết thúc ở đồn công an. Và phải ngồi đúng một tư thế trên cái ghế gỗ ở một đồn công an nào đấy (tôi bị đau chân nên có nhiều tư thế không ngồi được), cứ nguyên như thế đến cuối ngày, không làm gì cả, kể ra khá mệt. Phía an ninh cũng vào hỏi này khác nhưng thực sự thì tôi có gì để nói với họ? Chưa kể có lần đôi bên còn chửi nhau tàn tệ, chỉ thiếu nước ném các bộ phận cơ thể vào mặt nhau.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi cũng không muốn ở nhà để phải chịu cái cảm giác ai đó vẫn kè kè, lẩn quất đâu đó quanh tôi. Theo dõi "kín" còn lịch sự; có lần họ còn cố tình đi sau tôi chỉ vài bước chân, gần đến mức tôi cảm thấy hơi thở của họ sau gáy mình. Tôi quay lại, cáu kỉnh: "Đi theo người ta làm cái gì?". Cô nàng tên Hằng (?) vênh mặt lên: "Tôi thích đi theo đấy, chị làm gì tôi?".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thỉnh thoảng tôi bị bắt giữa đường khi chỉ đơn giản là đang đi có hẹn cafe với bạn. Người bạn ra quán ngồi chờ mãi không thấy gì, liên hệ tôi không được, đành bực bội bỏ về. Khổ lắm, làm sao tôi báo được cho bạn để nói một câu xin lỗi, khi mà một khi đã tóm được tôi thì một trong những việc đầu tiên "anh em an ninh" làm luôn là giật ngay điện thoại - ngôn ngữ của công an là "khống chế, thu giữ phương tiện liên lạc".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Lâu lâu, căn hộ tôi ở lại mất điện, mất Internet (các nhà khác trong chung cư vẫn sinh hoạt bình thường, không có vấn đề gì). Có những "kỹ thuật viên" mặt già đanh đến sửa mạng, quần thảo cả ngày rồi kết luận "tư vấn": "Chị dùng mạng thì thỉnh thoảng nên ngắt modem cho nó nghỉ lấy vài tiếng chứ chạy liên tục, nó hỏng đấy". "Sao dạo này công ty mình không dùng mấy cậu kỹ thuật viên trẻ trẻ nữa?". "À ừ, dạo này nhiều việc, bên tôi tăng cường". Cái từ "tăng cường" làm tôi không giấu được một nụ cười.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Lần gần đây nhất, sau hai ngày, kỹ thuật viên (trẻ hơn) cũng đến sửa mạng cho nhà tôi, nhưng giải thích loằng ngoằng một hồi rồi cười gượng: "Thôi, cái này em không nói được đâu chị".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có những ngày, những tuần tôi không thể ra khỏi nhà được, trừ phi muốn... lên đồn ngồi tới chiều tối rồi thất thểu về.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có thể bạn sẽ bảo: Sống như thế thì có làm sao? Người ta còn đi tù kia kìa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đúng vậy. Đối với tôi, cuộc sống như thế tuy không bình thường lắm nhưng cũng chưa có gì đáng phải than vãn. Nhưng, đơn giản là nếu như vậy, tôi không thể đi đâu, làm gì, gặp gỡ ai được cả. Mà điều đó, với một nhà báo, một người viết, hay một nhà hoạt động, đều là sự tự tiêu diệt mình (hay là sự chấp nhận để bị tiêu diệt thì cũng vậy).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi không phải là Khổng Minh để nằm lều cỏ, sau màn trướng định việc thiên hạ. Không phải là "mẹ Suu Kyi" vĩ đại của dân Myanmar để ngồi nhà mấy chục năm "làm biểu tượng" cho cuộc tranh đấu của người Miến. (Nói là bị quản thúc nhưng thật ra bà vẫn được gặp rất nhiều người, "quần chúng" vẫn đến thăm tư dinh bà nườm nượp, và bà vẫn là lãnh đạo một đảng đối lập chứ không bị khép vào tội "hành động lật đổ chính quyền nhân dân" theo Điều 79 Bộ luật Hình sự (cũ) như ở ta).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tất nhiên tôi cũng hiểu, họ đâu có coi tôi là một công dân bình thường, một người viết như mọi người viết khác. Họ coi tôi là một phần tử chống phá "Đảng và Nhà nước" của họ quyết liệt.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi hiểu điều đó, và tôi chấp nhận hậu quả của nó. Suy cho cùng, chúng ta chống độc tài thì độc tài tiêu diệt chúng ta là đương nhiên, chứ lẽ nào cả một bộ máy đang vẫy vùng thoả thuê, phè phỡn trong quyền lực như thế lại để một vài công dân ngang nhiên chống lại nó, thách thức nó?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cho nên, nếu có ai hỏi tôi "cảm thấy thế nào?" thì câu trả lời thành thực là "vẫn chưa có gì ghê gớm lắm, vẫn ở trong mức chịu đựng được, và tôi chấp nhận".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tuy nhiên, dù sao cũng phải nói rằng: Đây đúng là một cuộc chiến, nhưng nó... bất bình đẳng quá. Giá như đó là một cuộc cạnh tranh chính trị bình đẳng, bằng lá phiếu chẳng hạn, thông qua bầu cử tự do và công bằng, thì sẽ làm đẹp cho cả hai bên.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Còn cuộc chiến giữa một bên là cả bộ máy độc đảng với hàng trăm ngàn công an, hàng ngàn tổ chức ngoại vi "cánh tay nối dài", quyền lực vô đối trong tiếp cận ngân sách nhà nước, các nguồn tài chính, sở hữu và kiểm soát chặt chẽ cả ngàn tờ báo, hàng chục kênh truyền hình-phát thanh, chưa kể không gian mạng, rồi viện kiểm sát của công an, toà án công an trị, nhà tù của công an... với một bên là vài cá nhân tay không tấc sắt, đi khỏi nhà còn chẳng được, hơi một tí là lại bị xách cổ về đồn... Cuộc chiến ấy chẳng quân tử vẻ vang gì cho bên thắng cuộc, nhỉ? (Cứ tạm cho họ là bên thắng cuộc đi).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Họ còn muốn gì ở tôi nữa? Muốn tôi ở yên trong nhà, "đi đâu thì báo với nhau một tiếng", cho đi mới được đi hay sao? Muốn tôi viết những bài chỉ trích phong trào dân chủ, chê bai dân trí thấp, người dân ý thức kém, giới hoạt động thì toàn bọn cơ hội chính trị hay sao?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Không đâu. Tôi - và chúng ta - không chiều họ dễ dàng như thế được đâu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi chấp nhận bị đàn áp, vì tôi chống họ. Nhưng phải kính sợ, nể phục một "cái gọi là nhà nước" hèn như thế thì không. Không bao giờ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-2617686267597356652018-03-13T21:05:00.001+07:002018-06-22T19:25:52.232+07:00Chúng sẽ đến trong năm phút nữa<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: verdana, sans-serif;"><b><a href="http://www.phamdoantrang.com/2018/06/they-will-be-here-in-five-minutes.html" target="_blank">ENGLISH</a></b></span><br />
<span style="font-family: verdana, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><i>“chúng sẽ đến trong năm phút nữa</i></span></div>
<i style="font-family: verdana, sans-serif; text-align: justify;">chúng sẽ đến trong một phút nữa</i><br />
<i style="font-family: verdana, sans-serif; text-align: justify;">chúng đến sau dòng chữ này…”</i><br />
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
</span>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><i><br /></i></span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<i>(thơ Thận Nhiên)</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i><br /></i></div>
<div style="text-align: justify;">
Buổi sáng thứ hai, 26/2. Tôi để đồng hồ dậy vào lúc 8h – khá muộn, vì tôi nghĩ tôi sẽ không thể ngủ qua đêm. Nhưng hoá ra tôi vẫn ngủ tốt và khi tỉnh dậy, chỉ có cảm giác giấc ngủ sao mà quá ngắn, hình như chưa kịp ngủ thì đã phải dậy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hà Nội vẫn còn lạnh. Trời tối mờ mờ, trông như mù sương nhưng thật ra là một cơn mưa phùn. Mưa xuân. Thứ mưa đặc thù của miền Bắc mà nhiều người rất ghét vì nó làm đường bẩn, nhem nhép bùn. Nhưng tôi thì lại rất thích. Tôi hay nhớ tới câu thơ của Nguyễn Bính, “Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay. Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy…”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi chuẩn bị đồ đạc rất nhanh. Tất cả chỉ gói gọn trong một cây đàn guitar và tập bản nhạc. Ví tiền nhét sẵn trong cái túi nhỏ bên ngoài bao đàn. Tôi đeo đàn và rảo bước ra cửa, cố không nhìn vào mắt mẹ. Tôi chỉ nói nhỏ: “Mẹ, con đi đây”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Không ăn sáng gì hả con?”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Con không ăn đâu ạ”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi vội vã đi ra. Tôi không nói mẹ cũng biết tôi đang chuẩn bị đi đâu. Tôi không ngoái đầu lại nhìn mẹ, cắm cúi đi thẳng ra thang máy của toà nhà. Thậm chí tôi chẳng dặn mẹ bao giờ tôi sẽ về, nếu tôi không về thì mẹ cần làm gì. Bởi vì tôi cũng đâu biết rồi mọi chuyện sẽ thế nào, nên sao mà hứa “con sẽ về” được. Bởi vì tôi biết rằng, chỉ cần tôi dừng lại, ôm lấy mẹ, cảm nhận thân hình gầy quắt của bà cụ già 78 tuổi run lên trong tay mình, là có thể tôi sẽ ứa nước mắt. “Có thể” thôi, bởi vì vào những lúc như thế này, bản năng của một nhà báo trỗi dậy, tôi khá lạnh lùng, thậm chí trống rỗng. Nhưng dù gì đi nữa, cái ôm hôn đó của đứa con gái với mẹ trước khi đi cũng chỉ là một nhát cứa thêm vào lòng mẹ mà thôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi xuống sảnh tầng 1, chuẩn bị bước xuống đường. “Mưa xuân phơi phới bay”, đất trời mờ đục như sương. Vỉa hè, như thường lệ, la liệt người đứng ngồi. Tôi vịn tường, lê từng bước xuống hè mà không biết xe nào là xe của “phe ta”, nghĩ thầm “lên nhầm xe an ninh bây giờ là bỏ mẹ”. Nhưng tôi vẫn đi thẳng về phía chiếc xe đứng sát mặt đường nhất. Người ngồi trên xe mặc áo mưa, đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, chỉ hở hai con mắt, nhìn tôi gật đầu. Nhìn vào đôi mắt đó, tôi yên tâm ngay. Không phải mắt an ninh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi leo lên xe. Anh vừa nổ máy thì mấy thanh niên ngồi vỉa hè cũng nhanh chóng đứng dậy, ra xe. Chúng bám theo chúng tôi ngay. Tôi rùng mình, sởn gai ốc khi nghĩ tới cảnh một chiếc xe sẽ lao thẳng vào ngang thân xe tôi, và kẹp chân tôi lại. Kế đó là tiếng rắc rắc… Nhưng cũng may, đường rất đông, gần như kẹt xe. Anh đi cũng khá nhanh và lẫn vào đám đông kịp trước khi chúng kè kè bên cạnh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi cúi xuống nhìn bàn tay mình, thấy nó trắng bệch. Nó trắng vì tôi đang lạnh, dính nước mưa, hay vì nửa năm nay tôi rất ít ra nắng?<br />
<br />
Nửa tiếng sau, chúng tôi rẽ vào con phố nhỏ gần đường Hào Nam, và đến quán nước mà tôi hẹn chúng. Sớm tới 40 phút so với giờ hẹn. Xuống xe, tôi định trả tiền nhưng anh gạt đi, phóng thẳng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>Đàn ơi, buồn làm chi…</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhay3sZuuixurfFWRoLW9uXwMIAEYMRhDhTW8FrwszM8Y_FrhrnYnaxj699m4IgklSVnlqAfrQVpnOh8s7UW2bJ4IHuJeNb_RHr_QLV8a-XgMTo0afiIn34xjwF1WJlVzEnhxmZdsKHAWld/s1600/WhatsApp+Image+2018-03-12+at+4.48.31+PM.jpeg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="718" data-original-width="718" height="200" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhay3sZuuixurfFWRoLW9uXwMIAEYMRhDhTW8FrwszM8Y_FrhrnYnaxj699m4IgklSVnlqAfrQVpnOh8s7UW2bJ4IHuJeNb_RHr_QLV8a-XgMTo0afiIn34xjwF1WJlVzEnhxmZdsKHAWld/s200/WhatsApp+Image+2018-03-12+at+4.48.31+PM.jpeg" width="200" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi bước vào quán. Việc đầu tiên là tháo cây đàn khỏi vai.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chủ quán trông thấy tôi, ồ lên: “A chị Trang. Lâu quá rồi không gặp. Chân cẳng thế nào rồi?”.<br />
<br />
Trong một khoảnh khắc, tôi ngỡ ngàng. Tôi không ngờ chủ quán biết mình, biết cả tên và thương tật của mình. Và biết không phải với tinh thần cảnh giác của một “quần chúng” từng nghe an ninh nói xấu về “đối tượng”.<br />
<br />
Còn người chủ quán chỉ cười hồn hậu, tươi như hoa. Anh không hề biết nụ cười và câu chào của anh có ý nghĩa với tôi như thế nào. Nó làm tôi bình tĩnh lại, ý thức được rằng đây vẫn đang là một cuộc sống bình thường giữa những con người bình thường.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi cười: “À, thì mình cũng vẫn thế, nhưng không sao”. Rồi tôi kéo ghế ngồi, gọi một ly Lipton sữa nóng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trong lúc chờ chủ quán pha trà, tôi mở bao, rút cây guitar ra, đàn luôn. Đằng nào thì ngồi chờ nửa tiếng cũng chẳng có gì làm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“<i>If a picture paints a thousand words, then why can’t I paint you?</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>The words will never show the you I’ve come to know…</i>”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những hoà âm ngọt ngào của If giống là những giọt nhạc đang rơi.<br />
<br />
Tôi đã nghe If từ năm 12-13 tuổi. Đã nghe trong bóng tối, khi chỉ có ánh đèn nhà hàng xóm chiếu xuyên qua cửa sổ, hắt bóng mình lên tường. Ngày ấy, có bao giờ tôi nghĩ lớn lên, mình sẽ sống một cuộc sống như thế này. Không, nó không hề buồn, đau khổ, cô độc, đáng sợ như nhiều người vẫn tưởng. Chỉ đơn giản là nó khác thôi, nó quá khác so với những năm tháng tuổi thơ tràn đầy ánh sáng và âm nhạc của tôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Rồi những người lạ bắt đầu lục tục bước vào, đi lẻ. Mỗi người chọn một bàn riêng. Chỉ sau vài phút, quanh tôi la liệt an ninh. Họ ngồi ở vị trí có thể trông chừng tôi, nhưng tôi cũng không để ý lắm vì đang mải đàn. Tôi chọn chỗ ngồi hướng ra đường. Từ đây nhìn ra, thỉnh thoảng tôi lại thấy người “phe ta” phi xe máy chạy ngang qua và liếc mắt vào quán xem tôi thế nào. Có lẽ là một cảnh tượng vừa lãng mạn, vừa bi tráng, khi tôi ngồi một mình đánh đàn chờ công an đến, và bên ngoài, trời cứ mưa. Mưa xuân...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Gần 10h thì cặp nhân viên an ninh hẹn tôi đến, sớm 10 phút. Họ đi bộ, chắc là bắt Grab hoặc Uber. Hai người hơi khựng lại khi thấy tôi đang… chơi đàn.<br />
<br />
S. cười: “Hay quá, chị làm bản nhạc chào anh em đi nào”.<br />
<br />
Không cần S. nói, tôi cũng đang chơi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Romance, Serenade... Tôi chơi và điều kỳ lạ là tôi thấy mình đàn cũng không đến nỗi dở, vô cảm, khô khốc. Người ta bảo nghệ sĩ chơi đàn là mở lòng mình với thiên hạ, nhờ cây đàn nói hộ tiếng lòng mình. Chẳng biết lúc đó tôi muốn nhờ đàn nói gì, nhưng tôi cảm nhận rõ là tiếng đàn cũng khá ngọt.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hết hai bài, tự thấy chơi nữa thì bất lịch sự nên tôi bỏ cây guitar sang bên, đặt nó lên ghế, dựa vào tường. Câu chuyện giữa ba người bắt đầu sau đó, rời rạc. Tôi chỉ thích nói chuyện âm nhạc, mà họ thì lại không hoàn toàn chia sẻ đam mê đó. Sự thực là cuối cùng, tôi cũng chẳng biết họ hay nghe thể loại gì, dù họ đã nói “thường lúc nào mệt mỏi thì nghe, gọi là để giải trí”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chuyện chính trị, thì chúng tôi có gì để nói với nhau? Tại cuộc thẩm vấn hai ngày hôm trước, vào lúc 22h đêm, S. đã tươi như hoa sau khi “khích” được tôi viết hẳn vào một tờ giấy: “Tôi đấu tranh để chống độc tài, và vì nhà nước cộng sản ở Việt Nam hiện nay là nhà nước độc tài, nên tôi đấu tranh để xoá bỏ nó. Ký tên: Phạm Đoan Trang”. S. mừng hớn hở và từ lúc đó, hạ ngay từ “ép làm việc” xuống “cafe” trong tuần tới. Có lẽ vì S. thấy mình đã xong việc rồi, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi. Hồ sơ về con phản động đã hoàn chỉnh. Phần còn lại bây giờ là của những nhóm khác.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi luôn nhìn ra niềm vui lấp lánh trong ánh mắt của những nhân viên an ninh như S. hay như Yến, Minh, Long… Tiếc rằng đó là sự phấn khởi của những kẻ vừa làm tốt những công việc mà người bình thường chúng ta sẽ gọi là thất đức: hoàn tất hồ sơ để đưa một đối tượng phản động vào tù. Có nghĩa là, S., Yến, Minh, Long… vui mừng vì chỉ vài tuần, hoặc vài ngày nữa thôi, cái kẻ vừa ngồi trước mặt chúng, thậm chí vừa chơi đàn cho chúng nghe, say sưa nói với chúng đủ điều về âm nhạc, sẽ bị tách khỏi gia đình, người thân để đi vào một môi trường mới, không có đàn, không có bố mẹ, anh chị em, không bạn bè, không ai cả và không gì cả. Bỏ lại tất cả quãng đời tự do sau lưng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khi chúng bỏ tù Mẹ Nấm 10 năm, thì không phải chỉ mình Mẹ Nấm “chịu sự trừng phạt của pháp luật” như cách chúng hay nói. Bởi vì sau lưng Mẹ Nấm còn là hai đứa con nhỏ đang tuổi cần có mẹ, còn người mẹ già và người bà đã 90 niên.<br />
<br />
Nghề “bảo vệ an ninh quốc gia” của chúng đấy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>Cuộc đối thoại</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
Thỉnh thoảng, buồn tay, tôi lại với cây đàn, chơi thêm vài bản. “It’s only love”, “Lên ngàn”… Ở xung quanh tôi, an ninh vẫn la liệt ngồi mỗi bàn một người. Bên ngoài, trời vẫn mưa, và tôi biết cả an ninh lẫn anh em hoạt động đều đang ngồi xen kẽ trong thế “cài răng lược” để xem tình hình bên trong thế nào. Thỉnh thoảng, anh “xe ôm” vừa nãy chở tôi lại chạy ngang quá, ghé mắt nhìn vào quán.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thật là một cảnh tượng như phim khi bên trong một người đánh đàn giữa quán và giữa an ninh. Bên ngoài, phe ta phe địch “cài răng lược”. Tôi cứ chơi, chơi như thể đang lên cơn nghiện, không thể bỏ đàn xuống. Bỗng dưng tôi nhớ đến hình ảnh những nghệ sĩ vĩ cầm chơi bản nhạc cuối cùng trong đời họ trên con tàu Titanic đang chìm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Rồi đột nhiên, người “lái xe ôm” chở tôi mấy tiếng trước bước vào quán, vẫn khẩu trang kín mít. Anh đi ngang qua tôi, vẫn kịp liếc nhìn. Khi hai ánh mắt chạm nhau, tôi giật bắn mình. Sao anh liều đến thế?<br />
<br />
Anh đi thẳng vào trong quán và kéo ghế… ngồi ngay sau lưng tôi. Hai chúng tôi gần như tựa lưng vào nhau. Không hiểu sao chiếc bàn anh ngồi vào phút đó lại trống. Có lẽ phía an ninh đổi ca.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Và câu chuyện diễn ra giống trong phim hơn bao giờ hết, khi hai người khách trong một quán nhỏ ngồi xây lưng vào nhau, cố tìm cách nói chuyện với nhau nhưng không để ai biết. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng anh trầm trầm sau lưng tôi: “Nó ngồi trong góc đó, cẩn thận”. Tôi nói to với S.: “Vâng, mình hiểu mà”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Rồi hai tiếng đồng hồ cũng hết. S. và đồng chí của anh ta trả tiền nước cho cả ba rồi gọi grab ra về. Họ có thể yên tâm rằng hồ sơ xong xuôi cả rồi mà con mồi chưa hề biết điều đó, cũng chẳng có ý định chạy trốn. Đi đâu được nữa với hai cái chân này, và trong tình hình này?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hai người đó đi ra, nhưng các nhân viên an ninh khác vẫn ngồi yên trong quán. Và anh – người lái xe ôm bất đắc dĩ – cũng vẫn ngồi sau tôi, quay lưng ghế vào tôi. Chúng tôi cố nói chuyện trong một đoạn đối thoại kỳ lạ, đối lưng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Khi nào anh đứng lên ra ngoài thì em hãy ra nhé. Ngoài kia đông lắm đấy”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Vâng”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Chủ quán, tính tiền” – anh đứng dậy, nói rất to.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Anh trả tiền và đi ra ngoài. Tôi bước theo, không quên chào chủ quán và chủ quán cũng cười như hoa đáp lại: “Chị về nhà, hôm nào rảnh ghé nhé”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bên ngoài, vỉa hè cũng đầy nhóc những người đứng, ngồi trên xe máy, nhìn tôi đăm đăm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“K. sẽ đón em” – anh nói rất nhanh lúc leo lên xe máy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi cũng nhìn anh, mấp máy môi thay lời cảm ơn. K. phi xe đến rất nhanh, trong màu áo grab, mặt bịt kín khẩu trang. Tôi hì hục leo lên xe và nói với K., như cách một người khách nói với anh xe ôm, nhưng nội dung khác: “Chị chưa biết đi đâu đâu đấy”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Em biết. Chị lên đi, ôm chặt em nhé. Mình cắt đuôi”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
K. phóng vèo đi. Và cả đám “xe ôm” kia cũng lốc nhốc bám theo. Tôi còn không biết rằng anh lái xe “phe ta” cũng đã bám theo để theo dõi ngược lại, cả lũ. Tôi cũng không hề biết, rất nhiều anh em hoạt động khác vẫn theo sát tình hình, họ chỉ “lảng vảng” cách chúng tôi đâu đó vài chục mét.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Chị giữ chắc nhé. Em phóng đây”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
K. rồ ga, lao đi. Cuộc rượt đuổi bắt đầu. Tôi bám chặt áo K. và nhìn xuống, thấy hai bàn tay lại trắng bợt.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Chị đừng lo. Hồi nhỏ em đọc Conan nhiều lắm”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi bật cười vì câu nói đó của K.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng K. nói đúng. Chàng thám tử Conan bất đắc dĩ đã cắt được đuôi, đưa chúng tôi chạy thoát giữa vòng vây an ninh. Về sau này, nghe anh “xe ôm” kể lại, đám an ninh điên cuồng khi để mất dấu vết hai con mồi. Chúng lồng lên, chạy đi chạy lại dọc mấy con phố, nhưng hai con mồi đã mất dạng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng tôi chạy thoát mà đến cả tiếng sau, cả hai vẫn còn run cầm cập. Khi đến được “cơ sở cách mạng”, mặt tôi hình như tái mét. Chỉ đến khi chủ nhà mỉm cười, tôi mới hiểu là mình đã tạm thoát rồi, và hàng chục anh em cả trong Sài Gòn lẫn ngoài Hà Nội, trong nước và nước ngoài, đều biết và vui mừng đến phấn khích vì điều đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<b><br /></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Phải rồi. Đó sẽ là một buổi cafe mà tôi không bao giờ quên được trong đời, vào một ngày đầu xuân đầy mưa và ẩm ướt. Mỗi con người, mỗi gương mặt xuất hiện đều để lại những ấn tượng dữ dội, đầy cảm xúc, và họ đều có một vai trò nào đó. Kể cả anh chủ quán, kể cả anh xe ôm mà hiện giờ tạm thời tôi chưa thể nêu tên anh, cả K. và thậm chí S. Và cả cây đàn guitar của tôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi không hình dung được mọi người – những anh chị em trong phong trào dân chủ – đã lo lắng và tìm đủ cách bảo vệ tôi như thế nào.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng mọi người cũng không biết những cảm xúc trong tôi ngày hôm đó, không biết rằng họ có một phần ý nghĩa lớn như thế nào trong cuộc đời tôi, không biết rằng vì họ, vì những điều ấy, tôi thấy mình hạnh phúc biết bao nhiêu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-18661539794962154702018-03-09T19:24:00.000+07:002018-06-22T19:24:40.722+07:00They will be here in five minutes<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><i>they will be here in five minutes</i></span><br />
<i style="font-family: verdana, sans-serif;">they will be here in one minute</i></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<i>they are coming after this sentence...</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i><br /></i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>(from a poem by Thận Nhiên)</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i><br /></i></div>
<div style="text-align: justify;">
Monday morning, 2/26/2018. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Last night I set the alarm for 8am – kinda late since I figured I’d have had a hard time sleeping. But it turned out I’d slept really well. When I awoke it felt too short, like I hadn’t slept enough.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hanoi was still a bit chilly. Outside it was a darkish gray with what looked like a thick fog but was in fact a fine, misty rain. Spring rain. The kind unique to North Vietnam but which many people here hate because it turns the streets into a dirty, muddy mess. I like it, however. It reminds me of a line by the poet Nguyễn Bính:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>On that day a Spring rain was fluttering</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>Melia petals layered upon the pavement...</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I packed fast. Everything fit nicely into the guitar case and music bag; a small cash purse snuggled in the side pocket. I picked the guitar up and walked quickly toward the door, trying to avoid looking into my mother’s eyes.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Bye, Mom,” I said quietly. “I’m going.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“No breakfast, dear?” She asked.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Don’t feel like eating,” I answered.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I hurried out the door. I didn’t have to say where I was going; she already knew. I headed straight for the elevator without looking back. I didn’t even tell her when I would return. How could I promise her “I’ll be back” when I myself had no idea what might happen. And because I also knew that had I paused to give her a hug, to feel her frail 78-year-old body shivering in my arms, I just might have teared up. Only “might”, because in these moments my journalist instincts would roar up and turn me into a cold, calculated soul.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Reaching the ground floor, I was prepped to hit the streets. “A Spring rain was fluttering”, and the world was sheathed in a foggy mist. As usual, the sidewalks were full of people—standing and sitting everywhere. I put one hand on a wall and cautiously dragged my legs along toward the curb, wondering all the while which motorbike driver belonged to “our side”. I thought to myself, “Getting on a security motorbike now would really be crap.” Nevertheless, I still headed straight for the one parked nearest. The driver was wearing a raincoat, a helmet and a mouth cover; only his eyes were visible. He looked at me and nodded. Seeing his eyes I immediately felt safe. Those weren’t the eyes of security agents.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I climbed onto the back. As soon as he started the engine, several young men sitting on the sidewalk quickly got up and went to their bikes.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
They followed us straight away. I shuddered and started getting goosebumps. In my mind I saw one of them jackknifing us from the side, sandwiching my legs. I could hear the cracking sound of my crushed bones… Fortunately, traffic was jam packed. My driver was able to deftly merge into the crowded streets and not let our pursuers get close to either side. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I looked down at my hands; they were so pale. Was it because I was cold, or was it the rain? Or because I’d hardly gone outside in the past six months?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
After about half an hour, we turned into a small street near Hào Nam Blvd and arrived at the coffee shop where the meeting was going to be. We were forty minutes early. I tried to pay my driver as I climbed down, but he just waved me off and quickly drove away.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>“Oh dear guitar, do not weep…”</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg6VRvvNeQb_k0efdrX52g3ganLQbcgE40idLJtoYu_5UTUikKWfEHQqNP2duBuBikIBgcn6Rp8848gKaj3Rc4RkGKaOtlVX9PVrx8M_AlnJgnh622csJkXK-TNsx_kGQm0XRMJ16hVtFFh/s1600/guitar.jpeg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="718" data-original-width="718" height="200" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg6VRvvNeQb_k0efdrX52g3ganLQbcgE40idLJtoYu_5UTUikKWfEHQqNP2duBuBikIBgcn6Rp8848gKaj3Rc4RkGKaOtlVX9PVrx8M_AlnJgnh622csJkXK-TNsx_kGQm0XRMJ16hVtFFh/s200/guitar.jpeg" width="200" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
I walked into the café and unstrapped the instrument from my back. The owner seemed delighted to see me. “It is you, Ms Trang! Long time no see! How are your legs doing?”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I was taken aback for a moment, shocked that he knew not only who I was but also my name and even my crippled condition. But more than that, his was not the kind of cautious salutation from someone who’d been brainwashed by Big Brother into believing that I was a dangerous “reactionary” of whom they needed to steer clear.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
He gave me a big smile, his face beaming like a flower. He had no idea what his wholehearted greetings did for me. I was instantly calmed. He’d made me realize that there was still normalcy in this world, with very normal people living in it.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I smiled back at him. “Still the same. But that’s alright.” I pulled up a chair and asked for a hot cup of Lipton and milk.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
While waiting for the tea, I took out my guitar and started strumming. I had nothing better to do to while away the time anyhow.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>“If a picture paints a thousand words, then why can’t I paint you?</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>The words will never show the you I’ve come to know…”</i> [Bread, “If”]</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
The sweet chord progression of ‘If’ cascaded through the air like musical droplets. I’ve known this song since I was twelve or thirteen. I used to listen to it in the dark, when the only light came from the house next door, casting my shadow onto the wall. I’d never imagined back then that one day I’d lead a life like this. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
One by one, the ‘strangers’ started to come in. Each one took a place at a different table. Within minutes, I was surrounded by security police. They positioned themselves in such a way that all could watch me. But I didn’t pay them much attention; I was busy playing.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I’d picked a seat where I could look outside. From here I could occasionally see people from “our side” ride by, glancing at me as they passed, to see how I was doing. The scene must have been quite melodramatic. Here I was, playing guitar while waiting for some secret government agents to arrive. Outside it continued to rain. A Spring rain.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
It was almost 10am when they showed up—a pair of agents with whom I’d agreed to meet. They came on foot, probably by using Uber or Grab. My guitar playing startled them a little bit.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
S. smiled, “How nice! Could you play a song to welcome us?”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I didn’t need to respond since I already was in the middle of playing something.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
‘<i>Romance</i>’, then ‘<i>Serenade</i>’… I kept on plucking as if in a trance. The strange thing was, I felt like my playing wasn’t all that terrible. It wasn’t dry or emotionless. People say that an artist opens her soul to the world when she performs, letting the instrument speak for her. I didn’t know what exactly I was trying to say, but I could tell that my playing sounded sweet.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I stopped after two pieces, feeling that playing more would have been impolite. I set my guitar down against a wall. Our conversation began. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
It was detached, unfocused. I only wanted to talk about music but neither one of them had any interest. Truth be told, by the end of our conversation I still had no idea what type of music they liked even though they said that sometimes they’d “listen to music to relax and be entertained.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Politics? What could we possibly discuss about politics? During an interrogation session two nights ago, at 10pm, S. appeared happy after he thought he’d <i>tricked</i> me into writing down on a piece of paper: “<i>I only fight against dictatorship. Since the current regime in Vietnam is a dictatorship, I fight to abolish it. </i>[Signed: Phạm Đoan Trang]” S. was elated. With that, my required meeting with them the following week was de-escalated from “<i>forced working session</i>” to “<i>coffee shop rendezvous</i>”. Perhaps S. felt that his work was done and that he had succeeded—the reactionary’s file was complete. The ball was now in somebody else’s court, not his.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I could always spot the excitement in the eyes of agents like S., or Yến, Minh, Long… Regrettably, such excitement only appeared as a result of the kind of work normal people like us would call immoral: Finalize a dossier that will send a reactionary to prison. In other words, S., Yến, Minh, Long… were happy because in a few weeks the person sitting in front of them just now—even playing guitar for them and talking to them passionately about music, would be torn away from her family and her loved ones, sent into a totally new environment where there were no guitars, no parents, no brothers or sisters, no friends, nobody and nothing. Her life of freedom would be left behind.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
When they sentenced Mother Mushroom to ten years in prison, she was not the only one to, as they loved to say, “<i>suffer the punishment of the law</i>”. Suffering alongside her are also two young children who desperately need their mother, her own aging mother, and her 90-year-old grandmother. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Yet these people claim that it’s their job “to protect national security”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>The Conversation</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Once in awhile I’d get bored and reach for the guitar to play a song or two. “<i>It’s Only Love</i>”, “<i>Lên Ngàn</i>” (<i>To the Highlands</i>)… All around me secret security occupied every table. Outside, it was still raining. I could tell people on “our side” and “their side” were interleaving positions on the sidewalk in order to keep an eye on the situation inside—and on each other. Every now and then, my driver whizzed by to take a quick look. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
It must have been pretty cinematic. A subject is playing her guitar inside a café, surrounded by secret police. Outside, two opposing teams array themselves into interleaving positions to watch.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I kept on playing, like an addict. I couldn’t put the guitar away. I suddenly thought of the musicians on the deck of the Titanic, playing their last piece as the ship went down.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
All of a sudden my driver walked into the shop, half his face still hidden by the mouth guard. He managed to glance at me as he passed. My heart jumped when I saw the look in his eyes. Why was he taking this huge risk?! </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
He walked directly to the table behind me and sat down, his back nearly touching mine. I’m not sure why the table was available at that moment; perhaps some agents were in the middle of a shift change.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
What happened next could have come right out of a movie. Two people sitting back to back in a coffee shop, trying to communicate without letting anybody know. Every so often I’d hear him speak softly but in a deep baritone voice: “Be careful. There’s one in the corner, too.” I would respond loudly, as if talking to S., “Of course, I understand!”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
At last, the two hours of “coffee shop rendezvous” mercifully came to an end. S. and his comrade paid the bill for the three of us then called a Grab. They must have been very satisfied thinking that their dossier had been completed with their prey neither suspecting anything nor having any thought of escape. But where could I possibly escape to in this situation and with my sickly legs?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
After the two of them had left, the other security police remained. My driver had no choice but to stay as well. We tried to hold a bizarre conversation with our backs to each other.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Don’t stand up,” he said softly, “until after I’ve gone outside. They’re everywhere out there.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Sure.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
He stood up and shouted loudly to the owner, “Check, please!!”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
He paid the bill and walked outside. I immediately followed without forgetting to say goodbye to the owner who gave me another big smile, “Please come back when you get a chance!”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
The sidewalk was full of people loitering near their motorbikes, all staring at me. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“K. will pick you up,” my driver said quickly as he jumped on his bike.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I looked at him and could only move my lips slightly as if wanting to say “Thank you.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
K. came in a flash, dressed in Grab uniform with his face also half hidden by a mouth guard. I lumbered onto his bike like a regular customer who’d just called for a pick up, but my directive was different: “I don’t really know where to go.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“I do,” he said. “Hang on tight, we’ll have to cut off this tail.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
K. sped away. A whole gang of “bike taxis” began to follow us. Unknown to me at the time, my first driver was also following them to monitor the situation. Nor did I realize that many other friends were also hovering within a hundred feet of us the whole time.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Hang on, sister,” K. said. “We’re taking off!”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
K. immediately stepped on the gas. The chase began. I grabbed K’s shirt and looked at my hands. They were ghostly pale. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Don’t be scared,” he said. “When I was a kid I read lot of Conan.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
That made me chuckle. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
But K. was correct. Somehow our unintended Conan was able to cut off the security police and delivered me to safety. I later learned from my first driver that the police were furiously mad for losing our trail. They drove up and down the streets looking for their prized prey, but alas she was nowhere to be seen.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Even though we managed to escape, an hour later both of us were still shaking. By the time we arrived at the “<i>revolutionary safe house</i>”, I must have been as white as a ghost. It wasn’t until the host smiled at me that I knew I was OK, albeit temporarily. And hundreds of my colleagues in Saigon, Hanoi, inside and outside of Vietnam, were ecstatic to hear that I’d made it out safely.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
——</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Indeed. I will never forget that coffee shop meeting for as long as I live. It was a rainy Spring day. Every person, every face I saw left an indelible impression upon my memory, full of emotion and passion. Each one had a role to play. Even the shop owner, my first driver--whose identity I can’t reveal just yet, K., S... Even my guitar.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I cannot imagine how much the people in the democracy movement worried for me, or how hard they worked to protect me.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
On the other hand, they cannot know the emotions I felt on that day and what they truly mean to me in this life. Neither can they know, that because of them and the things they did, how happy and blessed I feel right now.</div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-65298795183592571732018-03-03T22:32:00.001+07:002018-03-03T22:32:29.809+07:00Nhân chứng cuối cùng<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Trong mấy ngày vừa qua, tôi nhận được rất nhiều hỗ trợ vật chất và chia sẻ tinh thần. Tiền mặt, quần áo, đồ dùng cá nhân, cả mì ăn liền, thuốc giảm đau, thuốc diệt muỗi và… nước hoa xịt phòng ùn ùn đổ về làm tôi đã bối rối càng bối rối hơn, vì vốn dĩ tôi không mang vác nặng được.</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bên cạnh đó là vô vàn lời chia sẻ từ rất, rất nhiều người. Tôi không sao trả lời hết, chỉ mong được bà con thông cảm mà lượng thứ. Tuy vậy, có một tin nhắn từ một nhà báo, bạn đồng nghiệp, mà tôi đã đọc và cố trao đổi lại dù lúc đó là gần 2h sáng:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
"Chị. Em thấy hoảng sợ, em bị dằn vặt vì ý nghĩ em đang ở đây, Việt Nam, làm người viết, để làm gì? Làm gì khi mà mọi ý tưởng đều bị ném vào im lặng? Nhìn chị, em không hiểu điều gì đang diễn ra và sẽ nghiền nát những người viết".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi thẫn thờ mất vài phút, không biết phải nói với bạn thế nào, bởi vì chính tôi cũng không hiểu. Không thể nghĩ đến bây giờ, năm 2018, tức là cuối thập niên thứ hai của thế kỷ 21, mà chính quyền và công an Việt Nam vẫn hành xử hệt như hồi thập niên 50 của thế kỷ trước: tóm cổ một người viết sách lên đồn và "điều tra, làm rõ" xem động cơ viết là gì, yêu cầu tóm tắt nội dung sách, khai rõ in ở đâu, đã cho, tặng những ai, có quen biết gì với những người bị tịch thu sách, v.v.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Và họ vừa bất ngờ, vừa khó chịu khi tác giả trả lời: "Đúng, tôi viết cuốn ấy đấy. Nội dung là gì thì mời các anh tự tìm đọc. Còn việc tôi cho, tặng, biếu hay bán cho ai là chuyện riêng của tôi, các anh không có quyền và không có tư cách hỏi".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chỉ đơn giản là công an Việt Nam và các cảnh sát tư tưởng nói chung không quen bị từ chối như thế. Họ không tưởng tượng được là lại có những không gian, những lĩnh vực mà họ không thể thò đầu, thọc mũi vào để quản lý, kiểm soát, định hướng…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Dù sao chăng nữa, nói "hành xử như thập niên 50 thế kỷ trước" là nói về phía chính quyền. Còn về phía xã hội thì đã tốt hơn quá nhiều, vô cùng nhiều. Tôi đã không phải như người viết văn mấy chục năm về trước, viết tay, gói lá chuối bỏ chum sành chôn xuống đất, mong một ngày con cháu hoặc ai đó có hảo tâm, có điều kiện sẽ tìm ra, moi lên và in giúp. Tôi đã không phải đi câu cá trộm như nhà văn Phùng Quán, không phải về quê nhặt đá thồ gạch như thi sĩ Hữu Loan, không bị chòm xóm, họ hàng, bạn bè xua đuổi, xa lánh như hàng chục nạn nhân của Nhân văn Giai phẩm, Xét lại…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngược lại, tôi còn may mắn vô cùng vì được không biết bao nhiêu người giúp đỡ, cả những người công khai lẫn những người âm thầm ủng hộ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng cho dù thế nào, tôi cũng muốn rằng tôi là nhân chứng của thế hệ người viết cuối cùng ở Việt Nam còn bị truy đuổi thế này. Mong rằng kể từ nay về sau, sẽ không còn những vụ đàn áp mang những cái tên như Nhân văn Giai phẩm, Xét lại, Đổi mới văn nghệ như ngày trước hay Dân chủ, Xã hội dân sự... như bây giờ nữa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh4y78tkyBay80uKn-knx_9-hFeeAyy7MyE7OfVLnnycuV8ffZS2m55VYaHm5olquJYoeCq_xaWDKk5fXTYPBUrgwMeOQQasl5p_0_Yl92ZZGBJ_RLFY3KpY5GNYOlXeX1GZdGY2ycUxt97/s1600/chu+ky.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="720" data-original-width="960" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh4y78tkyBay80uKn-knx_9-hFeeAyy7MyE7OfVLnnycuV8ffZS2m55VYaHm5olquJYoeCq_xaWDKk5fXTYPBUrgwMeOQQasl5p_0_Yl92ZZGBJ_RLFY3KpY5GNYOlXeX1GZdGY2ycUxt97/s400/chu+ky.jpg" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-67336348525327292062018-02-17T15:50:00.001+07:002018-02-17T16:04:52.672+07:00Hèn có hệ thống<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Sáng nay (17/02/2018), tại khu vực tượng đài Lý Thái Tổ, dù mới là mồng 2 Tết Mậu Tuất và trời còn lạnh, nhưng chính quyền công an đã chuẩn bị sẵn sàng biện pháp ngăn chặn những người dân đến tượng đài Lý Thái Tổ thắp hương tưởng niệm liệt sĩ chống Trung Quốc, bằng cách xua một loạt "quần chúng" cao tuổi vào khu vực, ôm eo nhau nhảy múa, khiêu vũ.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieowr1VdGqGAPKgtlq_0Kb1n57h6YGPouqPI4b_aM0ke14MpmnnLMHKggzzUCECZ764jeFYM871xA-j9j-lLbIfyj-Mz_3iB8fdTP_kPnFlRqHxAAp2ivg7LjY2GIjdykbZJkz4qbfG7af/s1600/trong+boi.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="540" data-original-width="960" height="225" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieowr1VdGqGAPKgtlq_0Kb1n57h6YGPouqPI4b_aM0ke14MpmnnLMHKggzzUCECZ764jeFYM871xA-j9j-lLbIfyj-Mz_3iB8fdTP_kPnFlRqHxAAp2ivg7LjY2GIjdykbZJkz4qbfG7af/s400/trong+boi.jpg" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif; font-size: xx-small;"><b>Ảnh: Nguyễn Minh Công.</b></span></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Hồi 17/02/2013 thì nhà cầm quyền bố trí quần chúng, gồm cả bà già mặc áo hai dây, ra chân tượng đài múa điệu "Con bướm xinh".</span><br />
<span style="font-family: verdana, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: verdana, sans-serif;">Đợt 19/01/2014 (tưởng niệm 40 năm Hải chiến Hoàng Sa) thì công an, dân phòng cải trang làm thợ đá đến cưa đá, tạo tiếng ồn và bụi mù mịt, cũng ở khu vực này.</span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đó là các biện pháp ngăn chặn có tính chất ngắn hạn. Còn về dài hạn thì chính sách của Hà Nội còn thâm hiểm hơn nữa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chẳng hạn, nhà cầm quyền cho xoá bỏ tên các đường phố đặt theo tên liệt sĩ chống Tàu cộng. Sau năm 1975, phố phường ở các đô thị lớn, nhất là Sài Gòn, dày đặc tên các thể loại anh hùng, liệt sĩ, dân quân, du kích, biệt động trong chiến tranh chống Pháp hay Mỹ. Lắm người mà đại đa số dân chúng có khi chẳng biết là ai, đúng là xứ sở "ra ngõ gặp anh hùng" có khác. Nhưng chắc chắn là trong số đó, chẳng có tên một liệt sĩ chống Trung Quốc nào.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhà cầm quyền cũng chủ trương không nhắc tới các liệt sĩ hy sinh trong Chiến tranh Biên giới 1979, rút tên họ khỏi sách lịch sử, thu hồi, không lưu hành các văn hoá phẩm (sách báo, bài hát…, nếu còn) viết về họ. Lê Đình Chinh, Hoàng Thị Hồng Chiêm… tới nay không chỉ là những liệt sĩ mà còn là nạn nhân của một chính sách xoá bỏ lịch sử, cố gắng làm các thế hệ sau quên lãng một cuộc chiến đẫm máu do nhà cầm quyền bạo ngược của hai nước cộng sản gây nên.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thâm hiểm hơn nữa là việc cấm biểu diễn, lưu hành các nhạc phẩm, ca khúc chống Tàu, ví dụ như "Chiến đấu vì độc lập tự do" của nhạc sĩ Phạm Tuyên (hay còn được nhiều người gọi là bài "Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới"), "Lời tạm biệt lúc lên đường" của nhạc sĩ Vũ Trọng Hối, "Lena Belicova" của nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ca khúc hoặc tác phẩm văn học nào nổi tiếng quá và lời lẽ không chống Tàu lộ quá thì có thể vẫn được "chiếu cố", nhưng cũng bị sửa đi nhiều so với bản gốc. Còn lại, hầu hết các ca khúc liên quan tới cuộc chiến năm 1979 đều biến mất, nghĩa là không còn được biểu diễn trên các sân khấu lớn, trên sóng truyền hình, hay ghi âm, in ra sách… Việc không lưu hành những bài này là theo một thỏa thuận giữa Việt Nam và Trung Quốc nhằm bình thường hóa hoàn toàn quan hệ giữa hai nước, từ sau năm 1991. Truyện ngắn "Mặt trời bé con của tôi" của nhà văn Thuỳ Linh bị rút khỏi sách giáo khoa một cách không thương tiếc, hẳn là vì nhân vật chính của truyện là một liệt sĩ trẻ chống Tàu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ôi, giá mà các chính sách vì quốc kế, dân sinh của Hà Nội đều "có hệ thống", có "tầm nhìn xa" như vậy!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đến đây chắc các dư luận viên hoặc những thành phần có não trạng dư luận viên sẽ lại rống lên: Quá khứ khép lại, tương lai mở ra, sao chúng mày cứ bàn mãi về chuyện đã qua thế, sao cứ khoét mãi vào giai đoạn quan hệ hai nước Việt-Trung gặp trục trặc thế, muốn gieo rắc thù hận à?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tất nhiên, họ có quyền hỏi, kể cả quyền rống lên như vậy. Nhưng họ thật là mặt dày khi không bao giờ đặt câu hỏi: Vì sao lại không cấm luôn cả "Nguyễn Viết Xuân", "Bế Văn Đàn sống mãi", "Cô gái vót chông", nhất là "Cô gái vót chông" với những ca từ như: "Mỗi mũi chông nhọn sắc căm thù, xiên thây quân cướp nào vô đây", "Còn giặc Mỹ cọp beo, khi còn giặc Mỹ cọp beo, em chưa ngừng tay vót chông"…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Và mới đây thôi, sát giao thừa rồi, nhà nước vẫn còn hân hoan kỷ niệm "chiến thắng" Mậu Thân 1968…</div>
</span><br />
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-56643067727053868652018-02-16T11:06:00.001+07:002018-02-16T11:08:13.732+07:00Cảm ơn các bạn vì giải thưởng, nhưng...<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><i>14/02/2018</i></b></span><br />
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Cách đây khoảng hai tuần, tôi có nhận được tin là mình sẽ được trao giải Homo Homini của tổ chức nhân quyền quốc tế People in Need.</span><br />
<span style="font-family: verdana, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: verdana, sans-serif;">Homo Homini tiếng Latin nghĩa là "Từ người đến người". Đây là một giải thưởng nhằm vinh danh những cá nhân "có cống hiến cho sự phát triển về nhân quyền, dân chủ, và giải pháp phi bạo lực cho xung đột chính trị".</span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Giải này bắt đầu được trao từ năm 1994, tạm dừng năm 1995-1996 và tiếp tục từ năm 1997 đến nay. Việt Nam từng có ba người nhận Homo Homini vào năm 2002, là hoà thượng Thích Huyền Quang, hoà thượng Thích Quảng Độ và linh mục Thadeus Nguyễn Văn Lý.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Năm 2008, học giả-nhà hoạt động nhân quyền Trung Quốc Lưu Hiểu Ba và tất cả những cá nhân ký tên trong Hiến chương 08 được trao giải.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Homo Homini không có phần thưởng tài chính (hiện vật hoặc tiền mặt) đi kèm, và đó là lý do để tôi đồng ý nhận giải sau khi ra sức từ chối.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thực sự, tuy cảm ơn People in Need và nói "I'm very happy to be granted the award" (tôi rất mừng được nhận giải), nhưng tôi cũng không biết mình nên cảm thấy gì. Giá như đó là một giải thưởng nào đó chứng tỏ sự văn minh, dân chủ và phát triển của đất nước, thì tất cả chúng ta, trong đó dĩ nhiên có tôi, sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chừng nào một quốc gia còn có người được trao những giải thưởng về nhân quyền-dân chủ, chừng đó, quốc gia đó còn có rất nhiều vấn đề. Riêng Việt Nam thì không chỉ là "có vấn đề" mà còn bất bình thường nữa, bởi vì ở nơi đây, dân chủ-tự do-nhân quyền-xã hội dân sự là những khái niệm nhạy cảm, những đề tài cấm kỵ; người ta có thể đi tù tới 10 năm vì viết facebook, 14 năm vì biểu tình ôn hoà…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có lẽ đại diện của People in Need cũng không được vui với thái độ của tôi; họ hỏi nhau rằng "sao cô ấy chẳng vui gì cả".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Rõ ràng là khó có thể vui khi mình được trao một giải quốc tế về nhân quyền - chỉ dấu cho sự mất dân chủ và vi phạm nhân quyền trầm trọng ở Việt Nam.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khó có thể vui khi mình nhận giải này trong tình cảnh nạn vi phạm nhân quyền và chà đạp công lý tiếp tục gia tăng, với hơn 100 người bị bắt giam kể từ năm 2016 đến nay vì đã biểu tình hoặc làm truyền thông độc lập, nhiều bản án nặng nề giáng xuống đầu những nhà hoạt động ôn hoà - mà đằng sau mỗi bản án dành cho cá nhân là cả gia đình chịu nạn chung.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khó có thể vui khi vào thời khắc này, khi chỉ còn không đầy 48 tiếng nữa là giao thừa, chúng ta vẫn phải nghĩ đến và xót xa cho Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Thuý Nga, Lê Thu Hà, Hoàng Đức Bình, và nhiều người khác đang mòn mỏi từng giờ trong xà lim.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>------</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngày hôm qua, 13/2 (tức 28 Tết), 26 cá nhân - là những người ủng hộ dân chủ-nhân quyền cho Việt Nam - đã cùng ký vào một bức thư ngỏ gửi Thuý Nga và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, để thiết tha kêu gọi họ chấp nhận rời nhà tù đi tị nạn ở xứ sở tự do.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi cảm ơn People in Need đã trao giải Homo Homini 2017, cảm ơn tất cả các bạn đã chúc mừng và rất, rất trân trọng tất cả những lời chúc mừng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi sẽ cảm ơn People in Need nhiều hơn nữa nếu họ giúp chúng ta gióng lên một hồi chuông cảnh báo quốc tế về tình trạng vi phạm nhân quyền và mất dân chủ ở Việt Nam hiện nay.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Và tôi sẽ vô cùng cảm ơn các bạn nếu các bạn giúp tôi phổ biến lá thư ngỏ gửi Thuý Nga và Như Quỳnh, cũng như tìm mọi cách để Thuý Nga và Như Quỳnh không phải tiếp tục những năm tháng đoạ đày trong nhà tù cộng sản nữa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Và không chỉ có họ...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiUxyJR63VqSYXboxXJwRyPyF0vO5hQjt80UdAE6_zNzc4r_1R4nkC-yu9UL8QHkbxt38hzxg7iBVwTxwGlXY2_zwVUVVosu-9rb_ocfRN5Nz6PkEi8eAJqWyZrCj4x5nYBQJ4ImO_fZn6R/s1600/thu+ngo+1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="678" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiUxyJR63VqSYXboxXJwRyPyF0vO5hQjt80UdAE6_zNzc4r_1R4nkC-yu9UL8QHkbxt38hzxg7iBVwTxwGlXY2_zwVUVVosu-9rb_ocfRN5Nz6PkEi8eAJqWyZrCj4x5nYBQJ4ImO_fZn6R/s640/thu+ngo+1.jpg" width="452" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiJucmoqXqe8MiKmPvghiWkX2A9oxLivsNeQ-lRdOH-XTgg0ej94XePrth_hnIFd83LwcXFCQjxvCvUBqs-0GvmwN3Cd3pgtnvX2k274u7_CN6y0zzJJA-QerSnSnaqo4X8mz3Z1WQ40p-L/s1600/thu+ngo+2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="678" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiJucmoqXqe8MiKmPvghiWkX2A9oxLivsNeQ-lRdOH-XTgg0ej94XePrth_hnIFd83LwcXFCQjxvCvUBqs-0GvmwN3Cd3pgtnvX2k274u7_CN6y0zzJJA-QerSnSnaqo4X8mz3Z1WQ40p-L/s640/thu+ngo+2.jpg" width="452" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhqLc520I2MFCdwowciiHxMUbD16R2yxU8qKnRUPoybDBfpD691BjRZe3IRci_nuNijFaJ-Z2dfV62_andQypxCdkq2POHvE25NvyIsNzv0N3Aj4jDQBMtYb50BXvwxLSbC6Gag5_ZgBjs_/s1600/thu+ngo+3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="498" data-original-width="353" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhqLc520I2MFCdwowciiHxMUbD16R2yxU8qKnRUPoybDBfpD691BjRZe3IRci_nuNijFaJ-Z2dfV62_andQypxCdkq2POHvE25NvyIsNzv0N3Aj4jDQBMtYb50BXvwxLSbC6Gag5_ZgBjs_/s640/thu+ngo+3.jpg" width="452" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span><a href="https://www.facebook.com/photo.php?fbid=10156403656953322&set=pcb.10156403666203322&type=3"></a>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-88269520454039986602018-02-07T18:53:00.001+07:002018-02-07T18:53:33.911+07:00"Ta sẽ không quên bao giờ..."<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Có nhà báo nước ngoài từng hỏi tôi: "Điều gì đã xảy ra với Hoàng Bình vào ngày 14/2/2017?".</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu ai đó hỏi bạn câu tương tự, bạn sẽ nói gì?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi thì tôi trả lời rằng:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đó là một ngày thứ ba đen tối, ngày Valentine đẫm máu (14/2/2017). Hàng nghìn người dân ở giáo xứ Song Ngọc (huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An) đã đi bộ từ sáng sớm để đến Toà án Nhân dân huyện Kỳ Anh (tỉnh Hà Tĩnh) cách đó hàng trăm cây số, để gửi đơn kiện Formosa và đòi bồi thường. Trên đường đi, họ đã bị công an Nghệ An chặn lại.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một nhóm người ngồi trên ô-tô đi cùng đoàn, với nhiệm vụ hỗ trợ hậu cần, đã bị tách riêng. Nhóm gồm Hoàng Bình, tài xế Nguyễn Nam Phong, và vài phụ nữ cao tuổi. Cả đám công an bao vây xe họ, đập cửa, đấm vào kính, cố xông vào trong. Những viên công an ấy hung dữ lắm và được trang bị đầy đủ loa, dùi cui, gậy gộc, mũ bảo hiểm, đạn hơi cay, chưa kể gạch đá, có thể cả súng. Còn Hoàng Bình và những người ngồi trên xe không có gì trong tay ngoài điện thoại chụp hình và facebook.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Và Hoàng Bình đã thực hiện livestream như một cách - duy nhất - để tự bảo vệ mình và mọi người.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Công an đập cửa, đấm xe, ném đá, bẻ cong cả cần gạt nước. Hoàng Bình vẫn bình tĩnh livestream, vẫn nhắc Nam Phong không mở cửa, vẫn động viên tinh thần mọi người trong xe. Các phụ nữ bắt đầu đọc kinh cầu nguyện. Công an điên cuồng đấm đá, đánh phá bên ngoài, rải cả đinh trước lốp xe để xe không thể đi được nữa. Vô ích. Chúng không có cách nào mở được cửa ô-tô, lôi mọi người bên trong ra và nhất là chặn ngay dòng livestream lại.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cuối cùng, công an dùng cần cẩu, trùm bạt bao quanh chiếc xe và cẩu cả xe lẫn người ngồi bên trong về đồn. Facebooker Trí Dũng comment nhắc Bình hé mở kính xe, rạch tấm bạt ra để mọi người thở. Từ bên trong, Hoàng Bình tiếp tục livestream. Xe bị cẩu lên trong tiếng đọc kinh rì rầm của các phụ nữ và tiếng máy rú rít, tiếng công an í ới bên ngoài. Hàng trăm nghìn con mắt của facebooker người Việt trên khắp thế giới vẫn đang xem trực tiếp, hàng ngàn người cùng góp lời cầu nguyện cho Hoàng Bình và các bạn, và chửi công an - những kẻ hèn mạt chỉ quen dùng bạo lực, chân tay, mà là với người yếu thế cơ, chứ với kẻ mạnh hơn, chúng chẳng dám làm vậy đâu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cảnh tượng đó thật quá bi tráng, phải không bạn? Nhưng chính quyền Việt Nam không thích vậy - nói chung chúng chẳng thích cái đẹp, sự cao cả, anh hùng, quân tử, nghĩa hiệp hay cái gì tương tự. Bị vạch trần trên facebook, chúng cay cú lắm. Thế nên ba tháng sau, chúng đã tổ chức chặn xe, bắt cóc Hoàng Bình, và gần một năm sau, vào một ngày đông rét mướt, toà án công an trị kết án Bình 14 năm tù, Nam Phong hai năm tù, sau khi đã đánh Bình thâm tím mặt mày mà vẫn không khuất phục được anh. Bên ngoài toà, chúng đánh em trai, em gái Bình tả tơi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đó. Câu chuyện mà tôi đã kể cho những người bạn của tôi, kể cả đồng nghiệp làm báo, là như vậy đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Với tôi, đó là một trong những câu chuyện, những hình ảnh bi tráng và gây xúc động nhất của phong trào dân chủ Việt Nam, của lịch sử đấu tranh vì dân chủ cho Việt Nam; và chúng luôn cần được kể lại, viết lại, để không chỉ thời nay mà còn rất nhiều năm sau nữa, không chỉ cho người Việt Nam mà cho cả thế giới nữa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
"Sống để kể lại", các bạn nhé.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những thế hệ người Việt sau này sẽ phải biết rằng con đường đi tới dân chủ ở đất nước của chúng ta đã trải qua những khoảnh khắc, những ngày tháng dữ dội như thế nào. Cũng như thế giới: Dân chúng ở các quốc gia dân chủ cần nhìn vào câu chuyện Việt Nam ngày nay để hiểu dân chủ, tự do là một giá trị mà người dân ở các nước khác, kém may mắn hơn họ, đã phải giành lấy bằng máu, nước mắt, và cả cuộc đời mình.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
-----</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>Clip sau đây sử dụng nhiều hình ảnh lấy từ video livestream của Hoàng Bình ngày 14/2/2017: </i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<a href="https://www.facebook.com/tintongiao.net/videos/217883555422949/?hc_ref=ARQn2CXJgh-noI-M7HafIdG9NuiXHBO1DrbdzfbXlX8-jF0_Dxr5aLslshJoAfl0ZU0">https://www.facebook.com/tintongiao.net/videos/217883555422949/?hc_ref=ARQn2CXJgh-noI-M7HafIdG9NuiXHBO1DrbdzfbXlX8-jF0_Dxr5aLslshJoAfl0ZU0</a></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-52204169182548055892018-02-07T01:04:00.000+07:002018-02-07T01:04:23.748+07:00Nhớ Hoàng Bình<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Hoàng Bình ở Sài Gòn, mùa đông năm 2015, Bình chăm chú nghe tôi nói về báo chí-truyền thông, với một vẻ mặt, một ánh mắt mà chỉ nhìn qua cũng biết đó là con người cương nghị, dũng cảm và rất lì, rất giỏi chịu đựng.</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi nhớ một đêm cuối tháng 3/2017 ở giáo xứ Đông Yên, Bình kiên nhẫn ngồi nghe tôi… chơi đàn guitar.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi nhớ ngày 9/4/2017, Bình phi xe máy từ Nghệ An ra Hà Nội, gặp tôi, cả bọn lè phè tán chuyện trong một quán nước ở Hồ Tây suốt chiều, dưới mái dây leo. Cái sự bắt bớ, tù đày với Bình chỉ được nhắc tới như một nét thoáng qua trong quãng đời đầy giông bão của một nhà hoạt động như Bình.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi nhớ 45 phút trước khi bị công an Nghệ An chặn xe, lôi khỏi xe để bắt cóc đem đi, Bình còn gửi cho tôi một bài viết "nhờ chị đọc hộ em, 19/5 em đăng". Rồi Bình bảo: "Thôi em đi đã, lát em về chị sửa cho em sau nhé". Tôi đã chờ…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm nay Bình bị toà án của công an áp 14 năm tù - chúng căm thù Bình đã quá lâu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi nhớ thằng em, nhưng tôi không khóc, cũng chẳng buồn.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi biết có những kẻ đang rình từng dòng viết status, comment của chúng tôi để "theo dõi phản ứng".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tất nhiên, chúng tôi không để chúng được hể hả, sung sướng dễ dàng đâu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng tôi sẽ tiếp tục chiến đấu, vì những người đang ở trong tù. Và vì tất cả chúng ta đều là người, không phải là công cụ để chính quyền đem ra buôn bán, đổi chác với thế giới, không phải là con gia súc để chúng vặt lông hay thích bắt thì bắt, thích thịt thì thịt.</div>
</span><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-81626918904510759962018-01-20T20:15:00.000+07:002018-01-20T20:15:11.989+07:00Vụ án Hoàng Bình - Nam Phong phơi bày một nhà nước làm gì cũng… bí mật <div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Ngày 25/1 tới đây, Tòa án Nhân dân huyện Diễn Châu (Nghệ An) sẽ xét xử hai anh Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong với tội danh “chống người thi hành công vụ” trong một cuộc tuần hành của người dân Quỳnh Lưu hồi tháng 2 năm ngoái. Điều đáng nói là hàng trăm nhân chứng có mặt trong cuộc tuần hành đều chưa từng “được” công an hỏi đến trong quá trình điều tra. Một trong các nhân vật chính của sự kiện – linh mục J.B. Nguyễn Đình Thục – đã cố gắng lên tiếng rất nhiều về vụ việc này để làm rõ mọi khuất tất. </span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bản thân linh mục Nguyễn Đình Thục, quản xứ Song Ngọc (huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An), cũng là một nhân chứng quan trọng bởi ông là người tổ chức cuộc tuần hành ngày 14/2/2017 của dân Quỳnh Lưu (đi bộ đến Tòa án Nhân dân huyện Kỳ Anh để nộp đơn kiện Formosa). Ông cũng là chủ sở hữu chiếc xe ô-tô mà anh Nguyễn Nam Phong cầm lái và Hoàng Đức Bình ngồi bên trong, và bị công an Nghệ An cẩu đi trong cuộc tuần hành hôm đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Linh mục Nguyễn Đình Thục có gửi đơn đề nghị được làm nhân chứng dự phiên tòa ngày 25/1 tới, song ông không nhận được phản hồi nào. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Người lái xe của ông – anh Nguyễn Nam Phong, sinh năm 1980 – bị bắt hôm 27/11 vừa qua với cáo buộc ban đầu là vì tội “mua dâm”. Ngay sau đó, những trang web đen của dư luận viên đã đăng tải hàng loạt bài viết sỉ nhục cả linh mục Thục lẫn anh Phong. Tuy nhiên, sang ngày 29/11, phía công an đã “chuyển đổi tội danh” của anh Phong sang “chống người thi hành công vụ” và không nhắc gì tới chuyện “bắt vì mua dâm” nữa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>Cáí bẫy và cáo buộc “mua dâm” </b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>- Đầu tiên, xin linh mục làm rõ những thông tin xoay quanh việc công an Nghệ An bắt anh Nguyễn Nam Phong (sinh năm 1980), là người lái xe của linh mục, vào ngày 27/11/2017? </i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Buổi tối ngày 27/11/2017, vào khoảng chừng 19h, anh Phong đi chơi với mấy người bạn, trong đó có một người quen cũ tên là Tâm, làm nghề sửa chữa và buôn bán xe máy. Theo anh Phong kể trước đó với tôi, thời gian gần đây anh Tâm tỏ ra rất thân thiết, nhiều lần rủ anh Phong đi chơi uống rượu mà anh Phong đều chối. Lần này không biết làm sao mà anh Phong lại đồng ý. Tính Phong hay nể bạn bè, thành ra rủ nhiều lần thì anh ấy nhận lời. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm đó họ đi uống rượu, cho đến đêm khuya vợ anh Phong là chị Yến gọi điện thì Phong không bắt máy. Sau đó, điện thoại tắt nguồn. Chị Yến rất lo lắng vì anh Phong không khi nào đi như thế. Nếu có việc đột xuất, cần thiết phải đi qua đêm, thì anh ấy luôn gọi điện về nhà. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sáng hôm sau, tức là ngày 28/11/2017, vào khoảng 9h sáng, chị Yến nhận được thông báo từ cơ quan cảnh sát hình sự tỉnh Nghệ An là anh Phong bị bắt tối qua ở xã Diễn Hải (huyện Diễn Châu) vì tội mua dâm. Chị Yến không tin, và khi chị ấy kể lại với tôi thì tôi cũng không tin. Anh Phong phục vụ cộng đoàn giáo xứ với tư cách một vị trong ban thánh giáo và cũng là người thân cận, hay giúp tôi trong nhiều công việc. Tôi biết rõ tính anh Phong, đó là một người rất chính trực, đúng đắn.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đúng như suy đoán của chúng tôi, ngày hôm sau nữa, 29/11, vào chừng 3h chiều gì đó, bên cảnh sát điều tra gửi về một giấy khác, nói rằng anh Phong bị bắt vì tội chống người thi hành công vụ. Tức là ngày 28 thì thông báo bắt vì tội mua dâm, ngày 29 thì bảo bị bắt vì chống người thi hành công vụ. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>- Thông thường, trong các án giết người, điều đầu tiên ta phải nghĩ đến là nạn nhân có kẻ thù nào không. Trong vụ án “chống người thi hành công vụ” này, theo linh mục, anh Nguyễn Nam Phong có làm điều gì khiến chính quyền căm ghét không?</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Tôi sống với anh Phong đã lâu và tôi thấy anh ấy tốt lắm. Ai đã gặp anh Phong một lần thì sẽ quý mến anh ấy lắm, vì sự nhiệt tình, khiêm tốn của anh ấy. Anh Phong rất chính trực, quảng đại, luôn mong muốn điều tốt và hy sinh cho người khác. Cái mà chính quyền ghét – có thể họ ghét hay đơn giản là khó chịu về anh Phong – chính là việc anh ấy đã giúp đỡ tôi, nhất là việc anh ấy lái chiếc xe của tôi mang biển số 37A-27724 để chở Hoàng Đức Bình, hai nữ tu và một số bà con đi kiện Formosa ngày 14/2/2017. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUkozv1D-RHSrNIH2ztGOLi8FMu61RNG1e3y2fdSLwv2xOLqUL07C3UQlgIL5c92MxFQjb9zYo-U4rS9r2Pq-1XXQAk03GpUQtf4LIoD54toG5WR7K7dNfeAlXngeijHz9ibZ9YzmbVP1v/s1600/WhatsApp+Image+2018-01-20+at+7.46.59+PM.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUkozv1D-RHSrNIH2ztGOLi8FMu61RNG1e3y2fdSLwv2xOLqUL07C3UQlgIL5c92MxFQjb9zYo-U4rS9r2Pq-1XXQAk03GpUQtf4LIoD54toG5WR7K7dNfeAlXngeijHz9ibZ9YzmbVP1v/s400/WhatsApp+Image+2018-01-20+at+7.46.59+PM.jpeg" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="font-size: xx-small;">Linh mục J. B. Nguyễn Đình Thục, quản xứ Song Ngọc.</span></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>Khi “người thi hành công vụ” tấn công dân</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>- Kết luận điều tra của cơ quan cảnh sát điều tra tỉnh Nghệ An và cáo trạng của Tòa án Nhân dân huyện Diễn Châu cáo buộc anh Phong không chịu mở cửa xe theo lệnh của họ trong sự kiện hôm 14/2. Vào thời điểm diễn ra cuộc xô xát đó, linh mục có đứng gần xe không và có chứng kiến hai bên đôi co không?</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Hôm đó, một số đông bà con đi bộ nên tôi không đành lòng ngồi xe mà tôi xuống đi bộ cùng bà con. Công an chặn chúng tôi lại và yêu cầu những người đi xe máy phải chạy vào một bãi đất trống. Tôi thấy chiếc xe của tôi chạy phía trước, cách tôi chừng khoảng 100m, rồi dừng lại. Tôi thấy cảnh sát giao thông, công an sắc phục, thường phục, vây lấy xe. Sau đó, chính tôi cũng bị đánh. Phía chính quyền gây ra một cuộc hỗn loạn, và họ đàn áp, đánh đập người dân rất tàn ác, nên tôi không để ý đến chiếc xe nữa. Về sau thì tôi được biết là xe đã bị cẩu đến một nơi nào đó mà người trong xe cũng không xác định được vị trí. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>- Họ đánh linh mục như thế nào? </i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Khi đó tôi đi trong đoàn. Một số bà con đi trước tôi. Khi tôi đi đến đoạn ở gần trạm 5 thì công an đã dẹp bà con thành cả một đoàn đứng ở đó. Tôi thấy ông Nguyễn Hữu Cầu, Giám đốc Công an tỉnh Nghệ An, rồi thấy anh Sửu bên an ninh tôn giáo bước đến, giới thiệu tôi với ông Cầu. Tôi chào hỏi và giơ tay bắt tay ông Cầu, rất vui vẻ. Đang nói chuyện ôn hòa với nhau như thế thì bỗng có một đám đông lao vào tấn công tôi ngay trước mặt ông Cầu. Tôi nghĩ ý đồ của họ là bắt tôi, bởi vì họ rất thô bạo, ôm ngang tôi để đưa đi. Một số người đi cùng thấy tôi bị bắt như thế thì họ ôm tôi lại. Hai bên giằng co, thành ra tôi bị xây xước một số chỗ và chảy máu miệng. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Điều tôi thấy khó hiểu và bất bình là tôi đứng ngay trước mặt ông giám đốc công an tỉnh Nghệ An. Chức năng của công an là bảo vệ người dân, mà hơn thế nữa tôi là một chức sắc tôn giáo, là người dẫn đoàn đi, nhưng ông ta chẳng làm gì cả. Chắc cũng phải có sự chỉ đạo của ông Cầu thì người ta mới thô bạo với tôi như thế, chứ không thể nào mà trước mặt công an, tự nhiên người ta tấn công một vị linh mục.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>- Trong kết luận điều tra và cáo trạng, công an cho rằng anh Hoàng Bình đã nhắc anh Nam Phong đừng mở cửa xe, và vì thế anh Phong mắc tội “chống người thi hành công vụ”. Linh mục nghĩ sao về lập luận buộc tội này?</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i><br /></i></div>
<div style="text-align: justify;">
- Tôi có căn dặn anh Phong là anh phải bảo đảm an toàn cho người trên xe. Thành ra anh Phong mới không mở cửa. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tuy nhiên, điều tôi muốn nhấn mạnh là không thể kết tội anh ấy chống người thi hành công vụ được. Vì thứ nhất là xe đang lưu thông đúng luật, sao lại chặn lại? Thứ hai là khi họ chặn xe lại thì cả một đám đông cả công an sắc phục và thường phục vây quanh xe, và có những hành vi rất thô bạo như giật cửa xe, đấm vào xe, bẻ gạt nước. Trong hoàn cảnh đó, tài xế nào có lương tâm, trách nhiệm thì không thể mở cửa xe, vì mở là đặt những người trong xe vào tình thế rất nguy hiểm. Dù tôi có dặn hay không thì cũng vậy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="float: left; margin-right: 1em; text-align: left;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgIcn38fT6AbDTbi6K4USCEGVgUQwX5CMsUQAKwDNOeAI6q_cT4HHzoT_evsGuq0q5B4Gc7D0c1B_Cbb8vPacanVHG-wJbaHCqnIDlTDcsv6MHxODktj9ao9VxGFWQJvA2N-Y2YBgoff7FM/s1600/giao+dan.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="502" data-original-width="600" height="267" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgIcn38fT6AbDTbi6K4USCEGVgUQwX5CMsUQAKwDNOeAI6q_cT4HHzoT_evsGuq0q5B4Gc7D0c1B_Cbb8vPacanVHG-wJbaHCqnIDlTDcsv6MHxODktj9ao9VxGFWQJvA2N-Y2YBgoff7FM/s320/giao+dan.jpg" width="320" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><div class="MsoNormal">
<b><span style="font-size: xx-small;">Hình ảnh một số giáo dân </span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="font-size: xx-small;">bị đánh đập trong ngày 14/2.</span></b><o:p></o:p></div>
</td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
Nói rằng nếu mở cửa xe, những người trong xe sẽ bị tấn công, thì không phải là chuyện chúng tôi suy đoán mà thực tế là như thế. Bởi vì cách xe chừng khoảng 100 mét, bà con còn đang bị tấn công bởi chính cảnh sát cơ động và công an thường phục kia mà. Chúng tôi bị tấn công rất tàn ác. Hàng trăm người bị đánh. Gần ba chục người phải đi cấp cứu tại bệnh viện hay trung tâm y tế.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Họ đánh bằng dùi cui, gậy gộc, đấm đá, trong khi chúng tôi rất ôn hòa. Chúng tôi ngồi xuống đọc kinh mà họ còn ném pháo nổ ở sát nơi chúng tôi ngồi. Nhiều người sợ quá không chịu được, bỏ chạy và thế là bị đánh đập rất tàn ác. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng tôi nghĩ anh Phong không mở cửa xe là việc làm rất đúng lương tâm và đầy tình người. Thêm nữa, nếu bảo anh ấy chống người thi hành công vụ thì anh ấy chống sao được? Clip quay trực tiếp cho thấy ngay chiếc xe của họ còn bị cẩu về đồn, anh Hoàng Bình, anh Phong, mọi người đều ở yên trong xe, đọc kinh cầu nguyện, thì họ chống cách nào?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>Một chính quyền làm gì cũng... bí mật</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>- Từ hôm sự kiện đó diễn ra (14/2/2017) cho tới ngày anh Nam Phong bị bắt (27/11/2017), đã có bao giờ cơ quan chức năng làm việc với linh mục về vụ việc chưa? Đã khởi tố vụ án nào chưa?</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Không. Không hề. Bên chính quyền không nói gì cả. Tôi đã viết bản tường trình và đơn tố cáo gửi rất nhiều cơ quan của tỉnh Nghệ An cũng như Trung ương về những gì hành động bạo lực của họ đã gây ra cho chúng tôi, nhưng cả bên công an lẫn chính quyền đều chẳng nói năng gì. Họ cũng chưa bao giờ khởi tố vụ án nào cả. Hôm anh Phong bị bắt, ban đầu thì họ thông báo là bắt vì tội mua dâm, hôm sau thì bảo là chống người thi hành công vụ, mà cũng chẳng nói là trong vụ việc nào. Cuối cùng hóa ra là khởi tố chung vụ với anh Hoàng Bình. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>- Linh mục có nghi ngờ rằng toàn bộ vụ việc này thực chất là nhằm vào chính ông không?</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZ1MQPhXTuaTGLguGpXqGL2Fp2BrfwywhVYBt9JY33mye_Gte85aOxVp1RwkWYk9qF6BVylUpumZXSOda2Myd3uRV-gS7XbJPueT0GGvS4Ag2LAKHL_7kwXY4QNaRaq1bhfUqerseuNuES/s1600/lm+Thuc.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="364" data-original-width="640" height="182" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZ1MQPhXTuaTGLguGpXqGL2Fp2BrfwywhVYBt9JY33mye_Gte85aOxVp1RwkWYk9qF6BVylUpumZXSOda2Myd3uRV-gS7XbJPueT0GGvS4Ag2LAKHL_7kwXY4QNaRaq1bhfUqerseuNuES/s320/lm+Thuc.jpg" width="320" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
- Tôi ngờ như vậy. Hoàng Bình cũng như Nam Phong đã rất tận tình giúp tôi trong công cuộc đấu tranh bảo vệ nạn nhân vụ Formosa, ví dụ giúp tôi kê khai thiệt hại, viết đơn yêu cầu bồi thường... Họ bắt hai người này thì chắc đối tượng họ muốn đánh chính là tôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi cũng đã bị đe dọa nhiều lần. Nhiều số điện thoại lạ gọi đến hoặc nhắn tin vào máy tôi, đe dọa, chửi bới, “mày liệu hồn”, “mày sẽ bị đánh”, “mày mà không dừng lại thì sẽ bị thế này, thế kia…”. Trên mạng cũng có rất nhiều bài viết chửi rủa tôi. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có những người trong chính quyền gặp và bảo tôi thôi đi, đừng làm gì nữa. Họ nói “việc này chúng tôi biết cả, ông Giám đốc Công an tỉnh cũng đã nói trước Quốc hội về những thiệt hại Formosa gây ra cho chúng ta và cũng đã yêu cầu bồi thường thiệt hại. Nhưng mà ngoài đó Trung ương người ta chưa có quyết định gì thì trong này mình cũng không làm gì được”. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Họ nói vậy là rất vô trách nhiệm. Lẽ ra, nếu lo cho người dân ở địa phương này thì khi thấy thiệt hại của dân như thế, đề xuất một lần không được thì họ phải đề xuất nhiều lần để chính phủ phải quan tâm bồi thường cho dân chứ? Đằng này, họ bảo “chúng tôi đã đề xuất và chính phủ không xem xét”, thế là thôi. Đâu thể như vậy được? Nếu vậy thì thiệt hại của dân sẽ được xử lý như thế nào đây?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-75554346547611542342018-01-13T20:15:00.001+07:002018-01-13T20:17:57.634+07:00Thời mạt nghệ<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Năm xưa khi xa Việt Nam (ngày này 5 năm về trước), một trong những điều tôi nhớ nhất là… tòa soạn và những ngày tháng bên cạnh đồng nghiệp báo Pháp luật TP.HCM. Mà một trong những điều tôi nhớ nhất ở tòa soạn là những buổi chiều trên căn gác nhỏ đó và tiếng gõ bàn phím lách cách của mọi người.</span><br />
<span style="font-family: verdana, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: verdana, sans-serif;">Ít ai biết rằng tiếng bàn phím đã trở thành một thứ âm thanh ám ảnh tôi từ những ngày đầu đi làm báo. Có những chiều tôi trùm chăn nằm ngủ dưới gầm bàn, trên ghế, bạn đồng nghiệp vẫn lặng lẽ, lách cách gõ máy. Liên tục tiếng “chát, chát” của phím space bar, xen với tiếng rì rầm nhẩm lại bài. Đôi khi tôi như nhìn thấy đôi lông mày của bạn chau lại, nhíu nhíu khi tìm cách diễn đạt một ý nào đó. Đôi khi tôi cảm thấy cả tiếng thở dài của một bạn nào đó, khi mà “tin còi quá, bài chán quá, chẳng có gì viết”.</span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ít ai biết rằng những khi ấy, dù nhắm mắt lơ mơ ngủ, trong đầu tôi vẫn thoáng có ý nghĩ: “Không lẽ chúng ta sẽ sống thế này mãi sao?”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thử hình dung bạn là một phóng viên trẻ mới tốt nghiệp ngành báo chí. Bạn đã “thoát ly” gia đình và quê nhà từ thời sinh viên thì bây giờ bạn lại càng phải cố để bám trụ lại Hà Nội và Sài Gòn, không về tỉnh. Bạn sẽ ở nơi thành phố lớn đó, thuê lấy căn phòng trọ con con mà để “ở được” cũng phải 2-3 triệu đồng/tháng. Bạn gom góp nhuận bút từng cái tin còi, bài còi, và không quên… gom phong bì mỗi lần hội thảo, hội nghị, công ty nọ tổ chức sự kiện kia.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trưa, bạn vạ vật cơm hàng cháo chợ. Chập tối, nếu là đàn ông con trai, bạn thường đi nhậu. Nhậu lè phè suốt từ 5-6h chiều đến 11-12h đêm. Bạn ngậm hột thị, cắm mặt vào ly bia, hoặc nếu có mở miệng thì cũng toàn lè nhè những chuyện cũ rích ấy, những “ưu thời mẫn thế” mà người bình thường “không hiểu được đâu”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khuya, bạn ngà ngà về nhà, ngủ. Sáng lại dậy lên tòa soạn điểm danh, hop giao ban, rồi liên hệ phỏng vấn làm cái tin còi, bài còi, đi nhặt phong bì sự kiện. Trưa, lại cơm hàng cháo chợ…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUkyWdP5ea26p3yRF_pG4bX1NJqyAdWorcK9o8PxBQoMhh5bxvgjhiZ1saTbtfRqqx8zr77_1knwa5ZsGlykVx9wc5pki335FXlvMhGBr_VQ7bIZWhT71KxNKNCH_zu7qbSpxQFDPTXmNg/s1600/Trung+Bao.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="720" data-original-width="960" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUkyWdP5ea26p3yRF_pG4bX1NJqyAdWorcK9o8PxBQoMhh5bxvgjhiZ1saTbtfRqqx8zr77_1knwa5ZsGlykVx9wc5pki335FXlvMhGBr_VQ7bIZWhT71KxNKNCH_zu7qbSpxQFDPTXmNg/s400/Trung+Bao.jpg" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="font-size: xx-small;"><b><span style="background: white; color: #1d2129; font-family: "helvetica" , sans-serif; line-height: 115%;">Bãi đất trước kia là
toà soạn báo Đà Nẵng</span>, hình chụp sáng 13/01/2018. </b></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="font-size: xx-small;"><b>Ảnh: Trung Bảo</b></span><o:p></o:p></div>
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh9xuHcvGketEKNj9ei_XtZI5a7uGuk3LSgngwOVV1PWPQfk04Hn1cABTIFayw2W4gI8vSiyXdC1q4VUbINnBwhYLiHvnkhvXgVqyaHuKuXQKy7MYuYMas3D30n1QLqOwMxjLSg7qIuEBVP/s1600/Trung+Bao+2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="720" data-original-width="960" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh9xuHcvGketEKNj9ei_XtZI5a7uGuk3LSgngwOVV1PWPQfk04Hn1cABTIFayw2W4gI8vSiyXdC1q4VUbINnBwhYLiHvnkhvXgVqyaHuKuXQKy7MYuYMas3D30n1QLqOwMxjLSg7qIuEBVP/s400/Trung+Bao+2.jpg" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bạn sẽ sống như thế đến bao giờ? Khi nào thì bạn lấy vợ/chồng, đẻ con, nuôi con học trường quốc tế cho bằng bạn bằng bè? Khi nào thì bạn hết kiếp ở nhà thuê, có một căn hộ riêng để khỏi chịu cái cảnh cứ vài tuần là con mụ chủ nhà lại gườm gườm “thay đổi thái độ” (thật ra mụ ấy thay đổi suốt ấy mà, quân đồng bóng!).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cuộc sống và sự nghiệp của một nhà báo Việt Nam điển hình là như thế đấy, nếu họ không năng động.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Không năng động, nghĩa là không biết cách tạo sự kiện; không biết xào nấu một vụ thành nhiều tin bài, bán cho nhiều báo; không biết cách chèo kéo quảng cáo của doanh nghiệp; không biết vặn cổ doanh nghiệp xin ủng hộ; không biết tận dụng quan hệ để mua lấy vài suất đất rẻ; không biết làm PR cho tổ chức, công ty, mà nhất là không biết làm PR cho cán bộ, quan chức.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Còn nhà báo lớn ở Việt Nam, nghĩa là phải biết làm chính trị. Phải biết nuôi dưỡng quan hệ, chọn đúng phe, trở cờ đúng lúc. Nhưng nói chung việc ấy ngoài tầm của tất cả các phóng viên trẻ - kể cả đứa nuôi mộng làm nghề lẫn đứa nuôi mộng làm giàu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đến cái thời mà nhuận bút trả cho những tin còi được tính theo đơn vị “nghìn đồng” (10.000-20.000 đồng/tin), và tiêu chí chấm nhuận bút là “lượng view trên trang điện tử”, thì tôi hiểu rằng nghề báo ở Việt Nam mạt thật rồi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bảo sao các phóng viên không điên cuồng giật tít “bố chồng dính con dâu trong nhà tắm”? Bảo sao họ không lên đồng cùng những “bí thư Thăng”, “Đoàn Ngọc Hải”, bởi mỗi “bước chân anh xuống phố”, “mỗi lời anh thốt ra”, là một lần hứa hẹn lượng view, lượng like tăng tới con số hàng nghìn? Đâu dễ kiếm ra những nhân vật báo chí hot đến từng sợi lông chân như thế?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chính xác, trung thực, công bằng, tôn trọng quyền con người… tất cả những chuẩn mực ấy của nghề báo đều trở thành nhảm nhí trong cái gọi là nền “truyền thông” thời mạt ngày nay.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Còn tự do báo chí ư? Lố bịch. Nhà báo Việt Nam cần đ. gì cái của nợ ấy?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tự nhiên tôi nhớ đến âm thanh lách cách của tiếng gõ bàn phím ngày nào.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng tôi cũng chẳng buồn khóc.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-50722668367155157622018-01-08T03:11:00.001+07:002018-02-17T15:51:21.894+07:00Từ đổ keo ổ khóa đến ném chuột chết vào nhà “đối tượng” – “sự tầm thường của cái ác”<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Có một lần nhà mình bị anh em an ninh bố trí đổ keo dán sắt vào ổ khóa. Mình bị nhốt trong nhà, may có cậu bạn Lee Nguyễn chạy qua dùng đục, búa đập tung cả bản lề cửa, mới thoát được. Nhân đây xin cảm ơn </span><a href="https://www.facebook.com/lee.nguyen78?fref=mentions" style="font-family: Verdana, sans-serif;">Lee Nguyen</a><span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"> lần nữa.</span><br />
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Tuy nhiên, cả buổi chiều và tối hôm ấy mình cứ cười khùng khục mãi. Vì mình hình dung một chuyện như thế này: Giả sử mình làm “lính” ở một tổ chức nào đó, ví dụ một đơn vị công an, một công ty hay tòa soạn báo. Nếu sếp sai mình:</span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
</span>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
- Hôm nay mày đổ keo vào khóa nhà cái con lùn lùn mập mập ở Hào Nam kia nhé.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thì phản ứng tối thiểu của một con người bình thường – như mình – sẽ là phải thắc mắc, hỏi lại: “Sao thế ạ? Con mụ ấy làm gì sếp à?”. Sau khi có câu trả lời rồi thì mình sẽ cân nhắc, suy nghĩ thêm (một tí thôi cũng được), là mình có cần phải làm thế không, có nên làm thế không, sao lại phải đi đổ keo vào nhà một con mụ mình chẳng biết là ai, chẳng liên quan gì, chẳng có thù oán gì với mình, sao không dùng luật pháp mà xử nó, lại phải đổ keo vào khóa nhà nó? v.v.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng đằng này, các chú lính không hỏi gì mà ton ton đi mua keo, ton ton leo năm tầng gác lên phòng số 504 nhà tập thể Hào Nam, đổ keo vào ổ khóa nhà con mụ nọ, rồi ton ton cắp đít ra về, báo cáo xong nhiệm vụ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nghĩ đến chuyện ấy, mình thấy rất là hề. Bảo sao mình cứ hay xem chiêu bài “bảo vệ an ninh quốc gia” của anh em an ninh là trò hề, mà lại là trò hề mang tính chất phá hoại nữa chứ, tàn phá bao nhiêu nguồn lực của đất nước.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span><br />
<div>
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="float: left; margin-right: 1em; text-align: left;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8VLzNJIOy0maOsSgo9V-pMuf5DjUZkSBlKkoAyArWYWRfy_5taDg8huuUf07dzvN7T0jiREClPSw-G63F5FZfNrxYwki_9FIifesPIMkU034xKA33aDPqJaBlkPlbGXdYm1bj5u_i_L6V/s1600/CA+danh+dan.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="360" data-original-width="480" height="150" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8VLzNJIOy0maOsSgo9V-pMuf5DjUZkSBlKkoAyArWYWRfy_5taDg8huuUf07dzvN7T0jiREClPSw-G63F5FZfNrxYwki_9FIifesPIMkU034xKA33aDPqJaBlkPlbGXdYm1bj5u_i_L6V/s200/CA+danh+dan.jpg" width="200" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><div class="MsoNormal">
<b><span style="font-size: xx-small;">Ảnh không rõ nguồn.</span></b><o:p></o:p></div>
</td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Mình cũng có thắc mắc tương tự, khi các chú “lính” thuộc mấy ngành an ninh, cảnh sát, dân phòng đánh chảy máu đầu những người được gắn nhãn “đối tượng chống phá, gây rối” (kể cả người già, phụ nữ, trẻ em), ném chuột chết, mắm tôm hay phân trộn nhớt vào nhà họ, đối xử với họ như kẻ thù không đội trời chung… Cái đó thì không gọi là trò hề nữa rồi. Lý do các đồng chí ấy làm thế là “vì nhiệm vụ”, “vì lệnh trên”. Vậy khi nhận những lệnh ấy, làm những nhiệm vụ ấy, các đồng chí ta không nghĩ ngợi gì à? Không mảy may?</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>Vì sao chúng ác đến vậy? Đây là câu trả lời</b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Thật ra có thể tìm thấy câu trả lời trong lý thuyết của nữ triết gia chính trị nổi </span><span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">tiếng người Mỹ gốc Đức Hannah Arendt.</span></div>
</div>
<br /><span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"></span>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
</span>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Bà giải thích rằng “chế độ độc tài toàn trị hoạt động bằng cách bào mòn và phá hủy những tiêu chuẩn đạo đức và tiêu chuẩn chính trị xã hội vốn có trong tiềm thức của mỗi cá nhân”.</span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Mỗi cá nhân trong chúng ta đều có một tiêu chuẩn đạo đức, tiêu chuẩn xã hội riêng biệt được sử dụng để giúp chúng ta có quan điểm cá nhân về những vấn đề xã hội. Lấy ví dụ, trong xã hội văn minh hiện đại của chúng ta, sẽ chẳng có con người tỉnh táo nào chấp nhận hành vi giết người vô nhân tính. Nhưng một khi đã bị bịt mắt bởi lý tưởng, con người đơn giản sẽ trở thành một con rối cho lý tưởng, và họ sẽ răm rắp thực hiện mệnh lệnh của chế độ độc tài.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đáng sợ hơn nữa, những con người bị bịt mắt bởi lý tưởng đó vẫn sẽ luôn cho rằng suy nghĩ và hành động của bản thân mình là hoàn toàn tự do, hoàn toàn đúng đắn; và sự lệch lạc trong suy nghĩ đó có thể khiến họ thực hiện những hành vi tội ác man rợ một cách hoàn toàn tự nguyện và không mảy may suy nghĩ”. (trích bài “<a href="https://www.luatkhoa.org/2018/01/con-sot-hannah-arendt-va-coi-nguon-cua-chu-nghia-doc-tai-toan-tri/" target="_blank">Cơn sốt Hannah Arendt và cội nguồn của chủ nghĩa độc tài toàn trị</a>”, Thanh Hiếu/ Luật Khoa Tạp chí, 6/1/2018).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="float: left; margin-right: 1em; text-align: left;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_sTJ5BR64OAO6DeLbszi93IV3m_w46RkgRnwAAfMIdgCaEcgAKHUcyxdoBQ_4j5zU3ENXYVPjbieewuDwyDhPwSiKcfGoMLC1OK229r3TleyMhWW5IrgQWVM4bNgrr5hV8aDC2ZCWzmuT/s1600/HMY.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="528" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_sTJ5BR64OAO6DeLbszi93IV3m_w46RkgRnwAAfMIdgCaEcgAKHUcyxdoBQ_4j5zU3ENXYVPjbieewuDwyDhPwSiKcfGoMLC1OK229r3TleyMhWW5IrgQWVM4bNgrr5hV8aDC2ZCWzmuT/s320/HMY.jpg" width="176" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><span style="font-size: xx-small;"><b>Mẹ con chị Hoàng Mỹ Uyên</b></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><span style="font-size: xx-small;"><b> bị công an đánh khi đi biểu tình, </b></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><span style="font-size: xx-small;"><b>ngày
8/5/2016. Ảnh: Nickie Tran.</b></span><span style="font-size: 13.5pt;"><o:p></o:p></span></span></div>
</td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
Có vẻ như cái ác mang một bộ mặt rất tầm thường; hay nói đúng hơn, suy nghĩ của những kẻ làm điều ác đều rất đơn giản.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hannah Arendt từng dự phiên tòa xét xử một tên “đồ tể” dưới thời phát xít Đức - Adolf Eichmann, kẻ gây ra cái chết cho hơn 500.000 người Do Thái. Trước tòa, y hoàn toàn tin rằng mình vô tội, bởi vì mình chỉ thực hiện mệnh lệnh của cấp trên – tức là đang làm nhiệm vụ “trên” giao như cách nói ta thường thấy ở lính tráng trong các ngành công an và quân đội Việt Nam.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Suy nghĩ của Eichmann đơn giản chỉ là, ông ta phải thực hiện những gì cấp trên yêu cầu ông ta làm; và bởi xã hội Đức chấp nhận những việc ông ta làm, vì thế ông ta không thấy có gì sai trái về mặt đạo đức.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những giá trị mà Eichmann có là những giá trị mà Đức Quốc Xã nhồi nhét vào đầu ông ta. Nó bóp méo tư tưởng của ông ta tới mức khiến ông ta có thể thực hiện những tội ác vượt xa sức tưởng tượng của một người bình thường” (trích “<a href="https://www.luatkhoa.org/2018/01/con-sot-hannah-arendt-va-coi-nguon-cua-chu-nghia-doc-tai-toan-tri/" target="_blank">Cơn sốt Hannah Arendt và cội nguồn của chủ nghĩa độc tài toàn trị</a>”, Thanh Hiếu/ Luật Khoa Tạp chí).</div>
<div style="text-align: justify;">
<b><br /></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Còn mình thì suy nghĩ đơn giản hơn thế nữa. Mình tin chắc một điều rằng: Khi kẻ làm điều ác biết rõ hắn sẽ không phải chịu bất cứ một trách nhiệm gì, thậm chí nếu làm được việc lại còn có thể được tưởng thưởng, thì hắn chẳng có bất cứ lý do gì để chùn tay.</div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-9857265982736032352017-12-27T10:07:00.000+07:002017-12-27T11:09:47.336+07:00Lược sử blog Việt 2017 (kỳ I)<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>Tháng 1</b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg74fXuBFePmYvCgsj7QRraI17dF0BfDwo-KkzzKCHmqGlmiKXTuxAwbS5LoDVWH4kcckZ76WiQStEKs6bpm2olp5AWKAvaywtAQPPNwPln-y-8fMAaCuenUURlcSLe9nUWYUo9eOMtQyhe/s1600/pikachu.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="465" data-original-width="465" height="200" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg74fXuBFePmYvCgsj7QRraI17dF0BfDwo-KkzzKCHmqGlmiKXTuxAwbS5LoDVWH4kcckZ76WiQStEKs6bpm2olp5AWKAvaywtAQPPNwPln-y-8fMAaCuenUURlcSLe9nUWYUo9eOMtQyhe/s200/pikachu.jpg" width="200" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>08/1</b>: Rồng Pikachu xuất hiện ở Hải Phòng: Công ty CP Công viên Cây xanh Hải Phòng dưới sự chỉ đạo của Sở Xây dựng và UBND Thành phố đã gắn thêm hoa vàng vào hàng cây hình rồng ở đường Lê Hồng Phong (quận Ngô Quyền), biến nó thành một đôi rồng vàng rộm có cái đầu rất giống con chó đá hoặc nhân vật hoạt hình Pikachu. Rồng Pikachu gây bão cười trên mạng xã hội. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>11/1</b>: Sau một thời gian đưa tin, ghi hình về đời sống người dân trong vùng chịu thảm họa môi trường do Formosa gây ra, phóng viên tự do Nguyễn Văn Hóa (SN 1995) bị cơ quan An ninh Điều tra CA tỉnh Hà Tĩnh bắt giam.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>14/1</b>: Hàng nghìn ngư dân Đông Yên (Hà Tĩnh) giăng lưới bắt cá biểu tình trên Quốc lộ 1A.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>19/1</b>: Một vệt nước đỏ dài khoảng 100 mét xuất hiện gần khu bờ kè của cảng biển Vũng Áng, gần nhà máy của Formosa.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>26/1</b>: Nhà hoạt động xã hội Trần Thị Nga (Thúy Nga) bị công an Hà Nam bắt giam. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>Tháng 2</b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>5/2</b>: Trang facebook của Linh mục Nguyễn Văn Lý khởi đăng “Lời kêu gọi tổng xuống đường ngày 5/3/2017” theo lời kêu gọi 16 điểm của Tập hợp Quốc dân Việt: “Từ Chúa Nhật 05-3-2017 Biểu Tình Ôn Hòa đồng loạt toàn quốc mỗi Chúa Nhật hoặc ngày nghỉ suốt năm 2017, để Bảo Vệ Sự Sống và Cứu Quốc Dân”. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Khoảng từ đây, xuất hiện phong trào livestream “khai dân trí và làm cách mạng” trên facebook, với một số đại diện tiêu biểu: Huỳnh Quốc Huy, Lâm Ngân Mai, Lisa Phạm, Đoàn Thị Thùy Dương… </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>14/2</b>: Hàng trăm người dân ở huyện Quỳnh Lưu (tỉnh Nghệ An) đi bộ đến Tòa án Nhân dân huyện Kỳ Anh (tỉnh Hà Tĩnh) để nộp đơn kiện Công ty TNHH gang thép Hưng Nghiệp Formosa (thuộc tập đoàn Formosa của Đài Loan) – thủ phạm chính gây ra thảm họa biển năm 2016. Cuộc tuần hành bị công an chặn lại, bao vây và đàn áp thẳng tay. Nhiều người bị thương, trong đó có cả người già, phụ nữ và trẻ em. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>17/2</b>: Một vệt nước biển đỏ khác lại xuất hiện ở gần cảng biển Sơn Dương (Kỳ Anh). Nước biển đỏ cũng được phát hiện ở vùng biển Quảng Bình, Đà Nẵng, Thừa Thiên-Huế.</span></div>
<div>
<br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>20/2</b>: Phó Chủ tịch UBND quận I, TP.HCM – ông Đoàn Ngọc Hải (SN 1969) – trở<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="float: right; margin-left: 1em; text-align: right;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhk0VMqA0PmVwkyUtutnsZQKUiPKu9WwnByH8rQgBf0AGCYBBJ1RVaFebu7uzyMEznABEUv5mPFBrWvg-EIR6bf3wOmpkohr8Fu5p64IM6Q8AAtC0b796uzoNospt-X4PelNMnBzexLVlHQ/s1600/Hai+cau.jpg" imageanchor="1" style="clear: right; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="683" data-original-width="1024" height="132" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhk0VMqA0PmVwkyUtutnsZQKUiPKu9WwnByH8rQgBf0AGCYBBJ1RVaFebu7uzyMEznABEUv5mPFBrWvg-EIR6bf3wOmpkohr8Fu5p64IM6Q8AAtC0b796uzoNospt-X4PelNMnBzexLVlHQ/s200/Hai+cau.jpg" width="200" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><div class="MsoNormal">
<b><span style="font-size: xx-small;">Nguồn ảnh: Zing</span></b><o:p></o:p></div>
</td></tr>
</tbody></table>
nên nổi tiếng với việc phát động chiến dịch dọn dẹp vỉa hè: “Chúng tôi sẽ kiên quyết đòi lại vỉa hè cho người đi bộ… Mục tiêu là xây dựng khu vực quận 1 sạch đẹp như Singapore. Không lấy lại được vỉa hè, tôi cởi áo về vườn”. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Với việc cho huy động xe cẩu để tháo dỡ sạch mọi vật cản trên vỉa hè, kể cả vọng gác, ông được cư dân mạng phong tặng nickname “Hải cẩu”.</span></div>
</div>
<div>
<b style="font-family: Verdana, sans-serif;"><br /></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<b style="font-family: Verdana, sans-serif;">26/2</b><span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">: Ông Lê Quang Nam, Giám đốc Sở Tài nguyên-Môi trường Đà Nẵng, nói rằng vệt nước đỏ xuất hiện ở Đà Nẵng là do con ruốc biển đẻ trứng.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>27/2</b>: Ông Phan Văn Thông, Giám đốc Sở Tài nguyên-Môi trường Thừa Thiên-Huế, giải thích vệt nước biển đỏ ở Hà Tĩnh và Thừa Thiên-Huế là do tảo biển nở hoa mà thành.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Các cách giải thích khác nhau về hiện tượng này không thỏa mãn công luận mà chỉ khiến người ta nhớ lại vụ “thủy triều đỏ” ở khu vực nhà máy của Formosa vào năm 2016. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>Tháng 3</b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>01/3</b>: Bộ Tài nguyên-Môi trường công bố báo cáo khẳng định rằng nồng độ chất hóa học trong mẫu nước biển ở các nơi có vệt nước đỏ đều đạt chuẩn.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>03/3</b>: An ninh TP. Hà Nội bắt giam hai facebooker Vũ Quang Thuận (SN 1966) và Nguyễn Văn Điển (SN 1981) theo Điều 88 Bộ luật Hình sự, “tuyên truyền chống Nhà nước”. Trước đó, ông Thuận và Điển làm nhiều clip livestream trên facebook, luận bàn về tình hình chính trị, dân chủ, nhân quyền Việt Nam. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>11/3</b>: Nhóm Green Trees (Cây Xanh) ở Hà Nội công bố báo cáo độc lập khẳng định rằng nước biển ở vùng cửa sông Quyền, Hà Tĩnh có chứa phenol ở mức cao gấp 56 lần so với tiêu chuẩn. Báo cáo của nhóm bị dư luận viên và những người có tư duy dư luận viên công kích dữ dội – điều không bao giờ họ làm đối với các nghiên cứu khoa học theo chỉ đạo của nhà nước.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>17/3</b>: Facebooker Bùi Hiếu Võ (SN 1962, cư trú tại quận Gò Vấp, TP.HCM) bị an ninh TP.HCM bắt vì tội “tuyên truyền chống Nhà nước” với trang facebook Hieu Bui. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>21/3</b>: Sinh viên Phan Kim Khánh (SN 1993, cư trú tại huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ), nguyên Chủ tịch Hội sinh viên Khoa Quốc tế, Đại học Thái Nguyên, bị bắt khi chỉ còn vài tháng là hoàn thành chương trình đại học. Anh bị buộc tội “tuyên truyền chống Nhà nước”, do đã lập một số trang blog, facebook và youtube chống tham nhũng và cổ súy dân chủ.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>Tháng 4</b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><br /></b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>02/4</b>: Buổi tối, hai nhà hoạt động Bạch Hồng Quyền (SN 1988) và Hoàng Đức Bình (1983) đi uống nước ở quán café và đụng mặt một nhóm công an địa phương. Hai bên va chạm, dẫn đến việc Quyền và Bình phải chạy về một nhà thờ gần đó, của giáo xứ Trung Nghĩa (huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh). Ngay sau đó, công an đã bao vây nhà thờ. Giáo dân cũng kéo đến để bảo vệ cha xứ và hai nhà hoạt động. Xô xát bạo lực nổ ra khiến nhiều người bị thương. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="float: left; margin-right: 1em; text-align: left;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiRC-zjqwVOiENzWj0CUg6eHEJUlmBiQjVY5n3mKEWmNrB5KcE5vUdfUgb8jL-X2opII-HGjrXVXdG6vUG38oAb6t34gXkcN7rNSmquwCw65KhXZouaBG53dxmPQZWU1okv43adpYNkjx5d/s1600/bieu+tinh+3.4.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="575" data-original-width="1023" height="177" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiRC-zjqwVOiENzWj0CUg6eHEJUlmBiQjVY5n3mKEWmNrB5KcE5vUdfUgb8jL-X2opII-HGjrXVXdG6vUG38oAb6t34gXkcN7rNSmquwCw65KhXZouaBG53dxmPQZWU1okv43adpYNkjx5d/s320/bieu+tinh+3.4.jpg" width="320" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><b style="font-family: Verdana, sans-serif; font-size: 12.8px;"><span style="font-size: xx-small;">Nguồn ảnh: VOA</span></b></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>03/4</b>: Hàng nghìn người, chủ yếu là giáo dân, tuần hành đến UBND huyện Lộc Hà để biểu tình đòi bồi thường cho các nạn nhân vụ Formosa và phản đối bạo lực của công an nhằm vào dân thường. “Trung ương” (Hà Nội) và Hà Tĩnh cũng lập tức triển khai cảnh sát cơ động để đối phó. Cuối ngày, báo chí đồng loạt đưa tin mô tả đây là một vụ gây rối tập thể và chống người thi hành công vụ ở Hà Tĩnh. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>05/4</b>: Nhà hoạt động môi trường Lê Mỹ Hạnh đột ngột bị một nhóm dư luận viên tấn công khi đang đi bộ ven Hồ Tây ở Hà Nội, cùng ông Trịnh Đình Hòa, thầy giáo tiếng Anh.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>08/4</b>: Website của báo Hà Tĩnh đưa tin và đăng tải video clip ghi nhận rằng Nguyễn Văn Hóa đã nhận tội và “sám hối”. Cụ thể, Hóa nhận mình đã “tuyên truyền kích động nhân dân biểu tình, gây mất an ninh trật tự, xuyên tạc, bôi nhọ Đảng và Nhà nước...”. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Việc ép công dân (chủ yếu là người bất đồng chính kiến) nhận tội rồi quay phim vốn vẫn là truyền thống của lực lượng công an nhân dân Trung Quốc và Việt Nam. Nhưng ít người để ý rằng những lời nhận tội như vậy không có giá trị pháp lý mà chỉ chứng minh hành vi bức cung và sự lạm quyền, bất chấp luật pháp của cơ quan công an. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>09/4</b>: Cuộc đạp xe tưởng niệm một năm ngày cá chết của nhóm Green Trees ở Hà Nội bị trấn áp ngay từ đầu. Khoảng 20 thành viên của nhóm bị công an bắt đưa về đồn thẩm vấn, cố khép họ vào tội gây rối trật tự công cộng. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>13/4</b>: Huỳnh Thành Phát (SN 1999) và Trần Hoàng Phúc (SN 1995) – hai bạn trẻ hoạt động xã hội – bị an ninh thường phục bắt cóc ở bến xe khi họ tạm dừng ở giáo xứ Cồn Sẻ (Quảng Bình) trong một chuyến đi xuyên Việt. Hai người bị nhóm an ninh này còng tay, trùm đầu, đưa đi khoảng 200km đến một nơi hẻo lánh gần biên giới, rồi lột đồ và hành hung tập thể họ, cướp hết đồ đạc. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>15/4</b>: Những cán bộ cưỡng chế đất đai ở xã Đồng Tâm (huyện Mỹ Đức, ngoại thành Hà Nội) đã tìm cách lừa bắt cụ Lê Đình Kình, người thôn Hoành, lãnh đạo tinh thần của cuộc đấu tranh giữ đất của dân Đồng Tâm. Bốn sĩ quan xông vào đá, đạp gãy xương ông già 82 tuổi, quẳng lên xe đưa về nơi lấy cung, gần ba ngày sau mới đưa cụ đi viện chữa trị trong sự canh gác cẩn mật của công an. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Dân Đồng Tâm đuổi theo cứu ông cụ; trong lúc phẫn nộ, họ đã bắt luôn 38 người của đoàn cưỡng chế, gồm cán bộ huyện Mỹ Đức và công an TP. Hà Nội. Vụ “khủng hoảng con tin” chưa từng có tiền lệ ở Việt Nam bắt đầu.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="float: left; margin-right: 1em; text-align: left;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhg6V77mG1kmgWyuAYdUIjXYTl5GgE1o72VWt0HPYJlU3SYCBtWH7NARind5GgK-kLk6u-7g6KPoPRCDoEfmVF6bzLZmmD1un2C-Mm3d3X0fXz0hh4ZWB0Zgy6joJrPs2wJLETIjO6McqKW/s1600/Chung+con.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="427" data-original-width="640" height="133" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhg6V77mG1kmgWyuAYdUIjXYTl5GgE1o72VWt0HPYJlU3SYCBtWH7NARind5GgK-kLk6u-7g6KPoPRCDoEfmVF6bzLZmmD1un2C-Mm3d3X0fXz0hh4ZWB0Zgy6joJrPs2wJLETIjO6McqKW/s200/Chung+con.jpg" width="200" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><b><span style="font-size: xx-small;"> Ảnh không rõ nguồn.</span></b></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>22/4</b>: Đích thân Chủ tịch TP. Nguyễn Đức Chung “xuống” địa bàn Đồng Tâm và ký vào cam kết viết tay rằng sẽ không truy cứu trách nhiệm những người đã giữ cán bộ, đồng thời làm rõ trách nhiệm người bắt cụ Lê Đình Kình. Hơn lúc nào hết, đây là dịp để những chính trị gia mị dân và thứ báo chí công cụ bộc lộ mình với cách thể hiện khôn khéo: Vừa đủ cấp tiến để lấy lòng dân, lại vừa đủ an toàn.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Công an Hà Nội nuốt lời trong vòng chưa đầy hai tháng sau đó, khi khởi tố vụ án, triệu tập hàng loạt người dân Đồng Tâm, nhưng không một lời làm rõ trách nhiệm những kẻ đã bắt và đánh cụ Kình.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>Tháng 5</b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><br /></b></span></div>
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="float: left; margin-right: 1em; text-align: left;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhBDRbRRhqMHT9jGx9ktrl622ctIeob_77DRlq6qbafeZvErCyPlX_iKWo92Ns_kM0k4EMz3zNfZJ7ZIPI-UTBFnQeB3HJdHAJoyfBfBCPZqGA26yXMIPoii5SV30h0oNo-kT-LK6YscdwQ/s1600/LeMyHanh-PhanSonHung.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="360" data-original-width="480" height="150" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhBDRbRRhqMHT9jGx9ktrl622ctIeob_77DRlq6qbafeZvErCyPlX_iKWo92Ns_kM0k4EMz3zNfZJ7ZIPI-UTBFnQeB3HJdHAJoyfBfBCPZqGA26yXMIPoii5SV30h0oNo-kT-LK6YscdwQ/s200/LeMyHanh-PhanSonHung.jpg" width="200" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><b style="font-family: Verdana, sans-serif; font-size: 12.8px;"><span style="font-size: xx-small;">Nguồn ảnh: SBTN</span></b></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>02/5</b>: Một nhóm 5 người đã xông vào phòng nghỉ khách sạn ở Sài Gòn của bà Lê Mỹ Hạnh xịt hơi cay và hành hung tập thể bà Hạnh, gây thương tích nặng. Trong số này, Phan Sơn Hùng (facebooker Phan Hùng, ở Gò Vấp) trực tiếp quay video và tung clip lên mạng với lời bình: “Màn chào mừng thành viên cờ vàng 3 sọc đỏ Lê Mỹ Hạnh tại đất Sài Gòn!...”. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;">Bà Lê Mỹ Hạnh vốn là một nhà hoạt động nhân quyền và môi trường độc lập ở Hà Nội, không tham gia tổ chức, đảng phái và không ủng hộ lá cờ nào. (Cần nói rõ rằng ngay cả khi bà Hạnh có là thành viên của một tổ chức chính trị và có chính kiến ủng hộ cờ vàng đi chăng nữa, việc sử dụng bạo lực đánh đập người khác như vậy là hành động vi phạm pháp luật và là điều không thể chấp nhận trong xã hội văn minh).</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>03/5</b>: Ông Nguyễn Hữu Tấn, tín đồ Phật giáo Hòa Hảo, bị phát hiện chết trong đồn công an tỉnh Vĩnh Long với vết cắt sâu ở cổ (đã được khâu lại). Ông bị bắt hôm trước đó với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước”. Công an giải thích là ông đã cứa cổ tự sát. Gia đình nạn nhân không tin nhưng không có cách nào buộc công an điều tra độc lập được. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>12/5</b>: Công an Hà Tĩnh ra lệnh truy nã toàn quốc nhà hoạt động Bạch Hồng Quyền – thành viên phong trào Con Đường Việt Nam – cáo buộc Quyền kích động vụ “gây rối trật tự công cộng” ở Lộc Hà hôm 3/4, phạm vào Điều 245 Bộ luật Hình sự. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>15/5</b>: Công an Nghệ An chặn xe linh mục Nguyễn Đình Thục, lôi Hoàng Đức Bình – thành viên tổ chức Phong trào Lao động Việt – ra ngoài và bắt về đồn đánh đập. Vài tiếng sau, công an ra một thông cáo báo chí cáo buộc Bình phạm ba tội: gây rối trật tự công cộng, chống người thi hành công vụ, và lợi dụng các quyền tự do, dân chủ xâm hại lợi ích nhà nước.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="float: left; margin-right: 1em; text-align: left;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieKbb9UWTPFNzpKEg_xsa75wO949b2aMYWYFwgb5JwNTf13mGD4o1c1CQT09yvf8cO3QxfQgqe4xsRorzMEe3USl6rm6qYUW5XxAFkxVFduTt0DkcfQQrCF8H80Ep30iusaDeL9ijeJQ7f/s1600/Bien+chet.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="467" data-original-width="665" height="140" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieKbb9UWTPFNzpKEg_xsa75wO949b2aMYWYFwgb5JwNTf13mGD4o1c1CQT09yvf8cO3QxfQgqe4xsRorzMEe3USl6rm6qYUW5XxAFkxVFduTt0DkcfQQrCF8H80Ep30iusaDeL9ijeJQ7f/s200/Bien+chet.jpg" width="200" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><b><span style="font-size: xx-small;">“Biển
chết” – <br />tác phẩm của họa sĩ Nguyễn Nhân.</span></b></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>Tháng 6</b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><br /></b></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>01/6</b>: UBND tỉnh Trà Vinh ra thông báo sẽ lấy lại giải thưởng được trao năm ngoái cho bức tranh “Biển chết” của họa sĩ Nguyễn Nhân. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b>29/6</b>: Tòa án Nhân dân tỉnh Khánh Hòa xét xử sơ thẩm, kết án blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm) 10 năm tù. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><br /></span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><i></i></b></span><br />
<div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><i><span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><i><br /></i></b></span></i></b></span></div>
<span style="font-family: "verdana" , sans-serif;"><b><i>
Còn tiếp</i></b></span> Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-60380207755375752242017-12-26T23:57:00.000+07:002017-12-26T23:57:04.912+07:00Nếu phong trào dân chủ hành xử như cộng sản…<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">… Thì sau khi “cách mạng thành công”, chúng tôi sẽ:</span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Thay đổi mẫu sơ yếu lý lịch. Mẫu mới sẽ yêu cầu người lập trình bày rõ: Trước 2007 làm gì, ở đâu? Trước 2011 làm gì, ở đâu? Trước 2020 làm gì, ở đâu?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Người khai lý lịch cũng phải nêu rõ là có khen thưởng/ kỷ luật gì, đã có đóng góp gì cho phong trào dân chủ và dưới hình thức nào, đã bị an ninh câu lưu / hành hung bao nhiêu lần… (phải có giấy mời, giấy triệu tập làm bằng chứng, nếu bị bắt cóc thì phải có ít nhất hai người làm chứng).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Bổ sung phần “đảng phái”, “quan điểm/ chính kiến” trong sơ yếu lý lịch, với hai lựa chọn là “cộng sản” và “dân chủ tự do”. Ai điền “cộng sản” thì sẽ được bố trí đưa đi cải tạo tư tưởng khẩn trương. Tiến tới toàn dân đều khai quan điểm / chính kiến của mình là “dân chủ tự do”, và rồi xa hơn nữa là xóa bỏ mục “đảng phái”, “quan điểm / chính kiến” trên sơ yếu lý lịch và mọi hồ sơ chính trị liên quan, vì tiến tới cả nước chỉ có một đảng thôi, theo đường lối "dân chủ tự do".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Tiến hành phân loại quan chức, công chức trong chính quyền cộng sản thành nhiều nhóm, định tội từng nhóm rồi “sai phạm đến đâu, xử lý đến đó”. Đối tượng nào bị xác định là có nợ máu với phong trào dân chủ (như an ninh, tuyên giáo, dư luận viên) thì sẽ bị đưa đi tập trung cải tạo hoặc bố trí cho vào vùng kinh tế mới để xây dựng đời sống mới. Kẻ nào ngoan cố, chống phá đến cùng, sẽ bị tòa án dân chủ (thay cho các tòa án nhân dân bây giờ) nghiêm trị. Ai chứ anh Trần Nhật Quang là cứ xác cmn định!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgGX-AK3kyxllm0B8h-ZTVW84dKzoMrAsxjGSbJ_PsDNu6WZJOKFE8LVJysq2lUhZKUNPW_itWt2djY7xKPJRG2O9n9IFmSuSai6khlbPp0nL40913kdlF91CsNNcFhqL9uN1rzURTQl-pI/s1600/DLV.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="540" data-original-width="720" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgGX-AK3kyxllm0B8h-ZTVW84dKzoMrAsxjGSbJ_PsDNu6WZJOKFE8LVJysq2lUhZKUNPW_itWt2djY7xKPJRG2O9n9IFmSuSai6khlbPp0nL40913kdlF91CsNNcFhqL9uN1rzURTQl-pI/s400/DLV.jpg" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><b><span style="font-size: xx-small;">Và sẽ ngấm ngầm động viên, khuyến khích, hỗ trợ và bảo kê <br />cho đội ngũ “dư luận
viên”, “lực lượng 47” <br />để “đấu tranh” với những người chống lại phong
trào DC.</span></b></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Tịch thu nhà cửa, biệt thự của các quan chức cộng sản bây giờ và chia nhau vào ở. Có thể sẽ ép các quan chức này phải làm đơn xin hiến nhà cho phong trào dân chủ, bằng không, sẽ không cho con cái họ thi đại học/cao đẳng hay học hành lên cao.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Phân đất, phân nhà cho các nhà đấu tranh dân chủ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Cộng điểm ưu tiên cho con cái các nhà đấu tranh khi các cháu thi cử, học tập…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Lập ra các quỹ đền ơn đáp nghĩa, uống nước nhớ nguồn, để hỗ trợ cho các nhà đấu tranh dân chủ, nhất là những người được cho là có công lao với phong trào, có thành tích trong đấu tranh và chịu nhiều mất mát, hy sinh, ví dụ: những người đi tù lâu năm, bị bắt cóc hay câu lưu nhiều lần, bị canh nhà nhiều lần, bị hành hung đánh đập nhiều lần… (Cần lưu ý là các quỹ đền ơn đáp nghĩa, uống nước nhớ nguồn này sử dụng ngân sách nhà nước, kết hợp “huy động” một phần từ xã hội. Ai không chủ động đóng góp sẽ bị nhắc nhở, xử lý nghiêm).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Phát động các phong trào “uống nước nhớ nguồn” để xã hội hóa việc đền ơn đáp nghĩa các nhà đấu tranh. Ai không biết ơn các nhà đấu tranh sẽ bị kiểm điểm, bị chỉ trích, phê phán nặng nề, bởi "không có sự hy sinh to lớn của các thế hệ đấu tranh thì làm gì có nền dân chủ mà nhân dân đang hưởng ngày nay".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Chỉ đạo tôn vinh những người có đóng góp cho phong trào dân chủ. Nhà của họ sẽ được treo biển "Gia đình có công với phong trào dân chủ", như chị Tuyet Anh Jethwa, chị Trần Thu Nguyệt.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Chỉ đạo phong anh hùng dân tộc cho một loạt nhà dân chủ, chẳng hạn anh Lã Việt Dũng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Chỉ đạo các câu lạc bộ bóng đá, các sân bóng treo ảnh No-U (bắt buộc).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Chỉ đạo Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh đổi tên thành Đoàn Thanh niên Trẻ Trâu. Đoàn ca là bài rap "ĐMCS".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Chọn các ngày liên quan đến hoạt động của phong trào dân chủ để làm ngày lễ lớn của dân tộc. Ví dụ, sinh nhật anh Điếu Cày sẽ trở thành “Ngày Blogger Việt Nam”, hay 5/6/2011 sẽ trở thành “Ngày toàn dân xuống đường chống độc tài”, còn ngày thành lập tổ chức VOICE là sự kiện kỷ niệm chung của xã hội dân sự ở Việt Nam. Vào những dịp như vậy, toàn dân có nghĩa vụ treo cờ - lá cờ của phong trào dân chủ. Ai không treo sẽ bị tổ dân phố tới vận động, thuyết phục cho đến khi nào chấp thuận.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Tiếp tục cấm báo chí tư nhân hoạt động, nhất là trong mảng chính trị-xã hội-pháp luật. Đài Truyền hình Việt Nam, Đài Tiếng nói Việt Nam duy trì nhiệm vụ “tuyên truyền, phổ biến đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước, thành tựu văn hoá, khoa học, kỹ thuật trong nước và thế giới”, chỉ thay từ “Đảng” bằng từ “phong trào dân chủ”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Đưa một số bài viết, status, post... của các nhà đấu tranh dân chủ nổi tiếng bây giờ vào danh mục "tác phẩm văn học dùng trong nhà trường", để rồi các thí sinh mỗi năm thi tốt nghiệp hay thi đại học đều xôn xao: "Năm nay đề về Mẹ Nấm", "Ối giời, tao lại toàn ôn thơ Phan Xéng... thôi chết, trật tủ rồi". Một số lượng lớn post của học giả Hoàng Dũng sẽ được coi như những áng văn chính luận mẫu mực.</div>
</span><span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Đổi hết tên đường, lấy tên các nhà đấu tranh và những người có công với phong trào dân chủ đặt cho các con đường, phố phường… Ví dụ, đổi tên đường Đỗ Xuân Hợp thành đường Đỗ Đức Hợp.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
- Cấm biểu diễn, lưu hành các bài hát thuộc thể loại “nhạc đỏ”, các sản phẩm văn hóa nghệ thuật mang tính tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản và người cộng sản (ví dụ ca ngợi Đảng và Bác và cách mạng…).</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>------------</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vài hình dung ghê rợn trên đây chỉ là đùa cho vui. Phong trào dân chủ sẽ chiến thắng ở Việt Nam, nhưng tất nhiên sẽ không cư xử như "bên thắng cuộc" năm nào - làm người ai lại làm thế.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Lại nghĩ, chục năm nữa có người gọi điện cho mình: "Chị Trang ơi, cứu em với! Chị xác nhận cho em là em là người phe ta, là người ủng hộ phong trào đi chị, không có các anh ấy xử bắn em chết".</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Gọi mãi mới thấy nhấc điện thoại, bên kia có tiếng khe khẽ, thì thào như từ xa vọng về: "Đang họọọp, đừng gọi nữa", rồi cúp máy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6503965376194877551.post-46296342191255257892017-12-26T11:37:00.001+07:002017-12-26T11:37:26.429+07:00Chết vì “chú phỉnh” Đào Minh Quân<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">15 người, trong đó có người sinh năm 1990, 1992, 1993, ra trước Tòa án Nhân dân TP.HCM ngày hôm nay (26/12/2017) với cáo buộc “phạm tội khủng bố chống chính quyền nhân dân”, trong một vụ án nhằm vào “Chính phủ quốc gia Việt Nam lâm thời” của Đào Minh Quân </span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Theo phản ánh của một số nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền ở Sài Gòn thì nhiều bị cáo rất trẻ và đều “hâm hâm, ảo ảo”, hay theo dõi livestream của một vài nhân vật “đấu tranh” ở hải ngoại và cực kỳ tin tưởng các “nhà đấu tranh” đó. Trong khi ấy, chính những người đang hoạt động trong nước khuyên can, thuyết phục thì họ lại không nghe. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Qua câu chuyện này, có thể thấy rõ một điều rằng: Khi không hiểu biết về chính trị, bạn trẻ rất dễ sa vào một trong các thái cực sau:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>1. </b> Chấp nhận sống như một con cừu để nhà nước (và các nhóm lợi ích cấu kết với nhà nước) vặt lông, đứng trước cơ quan công quyền thì run lập cập, gặp công an thì… tè ra quần. Điều này có thể hiểu được và cũng không có gì xấu xa, nhưng bạn thử nghĩ xem, sống ở trên đời mà cứ phải sợ một thế lực nào đó – mà thế lực này là những con người giống như mình chứ không phải thần thánh ma quỷ gì – thì có bõ sống không? </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>2. </b> Tham gia những nhóm hội, những hoạt động nghe có vẻ rất sang, như “khai dân trí”, “đấu tranh cho tự do”… nhưng thật ra là vô bổ, không chiến lược đường lối, không chiến thuật, không tổ chức, và nhất là không đem lại lợi ích gì cho chính bạn, cả về kiến thức lẫn kỹ năng, tiền bạc lẫn vốn xã hội, tài chính lẫn danh tiếng. Bạn chịu nhiều thiệt thòi, nhưng cái thiệt lớn nhất mà những nhóm hội, những hoạt động đó gây ra cho bạn là mất thời gian: Bạn mất đi những năm tháng của tuổi trẻ quý báu trong khi chẳng tạo ra mấy giá trị cho xã hội, cũng không thu được gì cho mình. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>3. </b> Ảo tưởng sức mạnh (nặng hơn nữa thì thành tâm thần hoang tưởng): Bạn lúc nào cũng ở trong một màn sương, đầu óc quay cuồng với những thuyết âm mưu, chiến lược, kế hoạch, quyết định, ý tưởng, sáng kiến, v.v. Cùng với đó, bạn chẳng làm được việc gì mà còn bị cô lập dần khỏi những người xung quanh. Có vẻ như chính trị là một trong những lĩnh vực có nhiều người dễ mắc chứng hoang tưởng nhất. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>4.</b> Trở thành công cụ, con rối trong tay những kẻ cơ hội chính trị, để chúng giật dây bạn vào những mưu đồ mà lợi nhuận thì chúng hưởng, tổn thất thì bạn chịu, mà vụ “Chính phủ quốc gia Việt Nam lâm thời” của Đào Minh Quân là một ví dụ mới nhất. Chế tạo bom xăng, bom gas, súng, đốt bãi xe và mưu tính đánh bom sân bay Tân Sơn Nhất, theo kế hoạch do các ông trùm, bà trùm ở hải ngoại vạch ra sau bàn phím – các bạn định làm gì vậy? </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu âm mưu thành công và có người thiệt mạng trên sân bay Tân Sơn Nhất hôm đó, bạn nghĩ số phận của họ có khác gì những người Việt chết trong khu cư xá Brinks mà biệt động Sài Gòn đánh bom vào ngày 24/12/1964? </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<b>* * *</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ở một quốc gia dân chủ, công dân hoạt động chính trị là điều quá đỗi bình thường. Ở xứ độc tài như Việt Nam, muốn hoạt động chính trị, đấu tranh cho tự do, trước hết bạn cần phải hiểu biết đã, dù ít dù nhiều.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span>Blog listhttp://www.blogger.com/profile/05615758352753879014noreply@blogger.com