Tuesday, 3 February 2009

Thôi lại lố rồi...




Vừa giải tán được cái khóa số ở chiếc giỏ xe huyền thoại, Trang the Ridiculous lãnh ngay một cú “hạn” đầu năm.

Ngày đầu tiên đi làm trong năm mới. Phấn khởi, vui vẻ, đi bộ loăng quăng. Tổng kết sau Tết, trong các tin nhắn, thư, thiếp… chúc Tết mà Trang the Ridiculous vui sướng nhận được, đây là PM dễ thương nhất, của một thành viên trong tòa soạn.


Trang cưng của tụi em. Năm mới rồi, chuyện xưa cũ cất vào hộp nhé, nếu cần thì đốt đi thả tro ra sông Thị Vải (cho giống bác Kiệt kính mến hí hí và để cho nước ô nhiễm trôi tuột đi cho nhẹ nợ) để còn đón chờ nhiều thứ vui vẻ phấn khởi may mắn tốt lành hơn nhé.

Lúc nào cũng nhớ rằng bọn em cưng Trang cực, với lại tin tưởng vào sự uyên bác trí tuệ cao rộng nhân cách của Trang (nói tóm lại là cái TÂM và TẦM của Trang hí hí) và mong Trang ở tầm vi mô có thể viết ra những bài viết hay ho xương xẩu khiến cho tòa soạn được kiêu hãnh và ở tầm vĩ mô là có thể khám phá ra chủ thuyết phát triển kinh tế hòng cạnh tranh với Hội đồng Lý luận Trung ương như Trang hằng mong ước.


Khịt… kháy mình chuyện dùng từ nhàm đây mà, khiếp, bê nguyên câu người ta viết ra như thế bao giờ. Ừ, nhưng quả là mình cũng hay dùng từ “vĩ mô”, “vi mô” thật, năm vừa rồi chém gió hơi nhiều. Còn chuyện tìm chủ thuyết phát triển cho dân tộc Việt, chưa vội, các bạn ạ, chưa vội, và cũng không nên vội - dục tốc bất đạt. Cứ để Hội đồng Lý luận Trung ương hoàn thành dự án Đi tìm chủ thuyết phát triển cho dân tộc Việt hẵng, rồi ta tổng kết, đánh giá sau.


Đang mải nghĩ, tôi không nhận ra mình đang đi về hướng một cửa kính đóng kín. Lại vốn có cái tật (hay là tài? mà thôi, đúng là tật đấy, không phải là tài đâu bà con ạ) đi nhanh. Như đã từng nói đâu đó trên blog này, ngoại trừ việc ăn, còn lại, tôi làm gì cũng nhanh. Thế mới chết. Cứ tưởng tượng một người đi bộ với tốc độ như Trang the Ridiculous và xông thẳng vào cửa kính thì nó thảm thế nào. Cơ khổ, cũng tại… cửa kính trong quá cơ, trong suốt.

Rầm một cái! Tôi lao cả trán cả đầu cả mũi vào mặt kính. Chỉ kịp kêu oái một tiếng rồi ôm mặt luôn. Đáng kiếp, cái tội vừa đi vừa nghĩ. Hình như có mấy người đứng gần đó nghe tiếng, quay lại nhìn. Chắc họ tưởng mình bị thong manh, khoảng trống không đi, cứ đâm đầu vào cửa. Còn tôi thì chỉ thấy đau đầu, đã phải trừng mắt nhìn mọi thứ xem có trông một thành hai không. Vẫn bình thường, nhưng đã thấy máu dây ra tay... chết thật. Trang the Ridiculous hớt hải chạy vào WC xem thế nào, thì ôi thôi miệng sưng lên rồi, gãy răng rồi… Nhờ giời, gãy đúng cái răng giả, làm lại cũng đỡ. Như quảng cáo nước rửa kính Sunlight thế này đây!


Thế là phải cố thủ trong thành mấy hôm. Vác cái bộ dạng này đi đâu, người ta lại tưởng mình viết láo bị độc giả uýnh thì tai hại, sẽ phải giải thích rất lằng nhằng, mà nói ra chắc gì họ đã tin: Chuyện dài và buồn lắm bác ạ… Cháu húc đầu vào tường…


Lại nhớ chuyến bay đầu tiên của năm. Ra sân bay, Trang the Ridiculous vừa hăm hở tiến lại chỗ gửi hành lý thì bị hai người phụ nữ xô tới, mừng rỡ như bắt được của, nhờ “chăm nom giúp” một ông anh lần đầu tiên đi máy bay. 2 giây nữa ta sẽ được biết ngay rằng anh này chỉ khá hơn Forrest Gump một chút vì biết nói tiếng Việt!

Tội nghiệp anh, cao to, ăn mặc rất sành điệu, chắc chắn con nhà giàu, không may bị Down. (Nếu không, ít nhất đã có một đàn bà khổ sở). Cả buổi, anh chỉ lo Trang the Ridiculous bỏ anh mà chạy đâu mất! Cực chẳng đã phải lăng xăng bên cạnh, trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ dễ hiểu nhất, không có “vi mô”, “vĩ mô” gì cả.


Đột nhiên có điện thoại di động gọi tới, tôi rút máy ra nghe. Chưa kịp dứt cuộc điện đàm thì anh Forrest Gump đã đứng lên đi vùn vụt. Trang the Ridiculous vội vã đuổi theo, vừa chạy vừa trả lời điện thoại. Không kịp. Anh chàng xông xáo đi thẳng vào... WC nữ, chắc thấy tiện, nó gần. “Ơ, ơ anh ơi…” - Tôi đứng sững một lát rồi đành phẩy tay bỏ qua. Nghĩ đâm tức lây cả hội thiết kế sân bay. Mù tịt về kiến trúc như Trang the Ridiculous mà còn biết xét về mặt đạo đức thì WC nữ nên luôn được xây ở phía trong, WC nam ở phía ngoài. Thế mà cái sân bay này… tệ thật!


Rồi cuối cùng cũng đưa được anh Forrest Gump lên máy bay, tắt (và lúc xuống máy bay thì bật) giúp điện thoại di động, đưa anh ta ngồi vào ghế, xong rồi đánh nhau để len về chỗ ngồi của mình. Càng nghĩ càng thấy mình giống nhân vật Eugene Proctor trong phim Pure Luck (mà ta dịch là Hoàn toàn may mắn): đi đâu cũng gặp chuyện xui, uống nước thì hít phải mũi, lên máy bay thì ong đốt, máy bay rơi v.v.


Đi về nhà. Có người trông thấy hỏi thăm:

- Chết chửa. Em sao thế?

- (không nói được, chỉ lấy tay trỏ vào mặt, ra hiệu: Em bị gãy tí răng)

- (phì cười) Đúng là chó cắn áo rách!

- (không nói được, nghĩ thầm: Ối anh ơi, có còn áo nữa đâu mà rách. Đây là chó cắn thẳng vào người rồiiiii).

Mới đầu năm đã gặp một loạt chuyện. Kiểu này cả năm ta yên tâm giữ vững danh hiệu THĐNLB rồi, chà…


+++++

Ảnh: mô phỏng hình Ông Cụ soạn Tuyên ngôn ĐL


Thursday, 15 January 2009

Entry for January 15, 2009




Mấy hôm nay gần Tết, tự nhiên “cảm hứng thời bao cấp” dạt dào.

Thời bao cấp có một sản phẩm (lúc đó) được coi là thú vị, là các bài hát Tây lời ta – gồm cả lời dịch nghiêm chỉnh lẫn lời xuyên tạc. (Quanh vấn đề “nhạc dịch” này thì có nhiều chuyện để nói, nhưng thôi bây giờ không phải lúc, mất thời gian.) Có một bài rất nổi tiếng mà Trang the Ridiculous chỉ nhớ được vài câu thế này (hay là cả bản tiếng Việt chỉ có chừng ấy câu thôi?)


Ét-xì-pa-nha một chín tám hai (España 1982)

Đội Ý thành công

Em có biết không, Maradona là vua phá lưới

Từ xa sút vào

Thủ môn ngã nhào (còn có phiên bản là "thủ môn vỡ đầu" nữa mới kinh chứ!)

Bàn thua trông thấy…


Phiên bản tiếng Việt này làm Trang the Ridiculous – vốn mù đặc về bóng đá – hồi đó cứ đinh ninh nó là bài hát của World Cup 1982. Sau hai mươi năm tìm tòi, nghiên cứu, dằn vặt, suy tư v.v. thì mới biết té ra không phải.

Hôm qua lại còn thấy bài này trong đĩa Nhạc Nga trữ tình (Russian Famous Love Songs) nữa chứ, vẫn để nguyên tựa đề tiếng Tây Ban Nha là Porque te vas. Loạn!


Tặng bà con bản "Tây" của bài hát: http://www.youtube.com/watch?v=l13Jj6DYabc (Phong cách biểu diễn – xét một cách nghiêm khắc - phải nói là rất đáng cấm, cấm ngặt!).


Một số bản lời Việt ở đây: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=2099&page=2&pp=20


Khi tôi sang Tây mẹ tôi nói rằng
Đừng có mải ăn
Cố sắm cho ba cho bu anh em vải đen xích líp
Mà con kiếm hoài
Mà con kiếm mãi

Ba năm lăng nhăng vì yêu gái Tây
Tiền mất tật mang
Sứ (quán) cấm không cho yêu đương lông bông Đoàn không cho phép
Thì yêu gái Xù
Thì yêu gái Xù


Porque te vas
(Bởi vì anh ra đi – cái sự ra đi cũng chả liên quan gì đến bóng đá cả)


Hoy en mi ventana brilla el sol,

Y el corazon, se pone triste

contemplando la ciudad,

porque te vas.


Como cada noche desperté,

pensendo en ti, y en mi reloj

todas las horas vi pasar,

porque te vas.


Todas la promisas de mi amor

se iran contigo,

Me olvidaras, me olvidaras.


Junto a la estacion hoy lloraré

igual que un niño,

porque te vas, porque te vas,

porque te vas, porque te vas.


Bajo la penumbra de un farol,

se dormiran, todas las cosas que

quedaron por decir,

se dormiran.


Junto a las manillas de un reloj

esperaran, todas las

horas que quedaron por vivir,

esperaran.


Todas la promisas de mi amor

se iran contigo,

Me olvidaras, me olvidaras.


Junto a la estacion hoy lloraré

igual que un niño,

porque te vas, porque te vas,

porque te vas, porque te vas.


Todas la promisas de mi amor

se iran contigo,

Me olvidaras, me olvidaras.


Junto a la estacion hoy lloraré

igual que un niño,

porque te vas, porque te vas,

porque te vas, porque te vas.


Ảnh: ca sĩ Jeanette, người thể hiện bài hát Porque te vas (1974).

Friday, 9 January 2009

Chiếc giỏ xe có nắp




Đây, ảnh chiếc giỏ xe có nắp, mẫu thiết kế của Trang the Ridiculous đây. Bạn chỉ việc lắp một khung sắt lên miệng giỏ, rồi mua một ổ khóa con con (tốt nhất nên là khóa số, để khỏi phải mang chìa khóa theo người, rất lích kích). Cho đồ đạc vào trong giỏ, đậy nắp rồi khóa lại, nhớ số để còn mở được. Thế là đảm bảo vừa an toàn vừa lố bịch!

Nói thế chứ dứt khoát mình phải giải tán cái sáng kiến này thôi, hoặc chờ khi nào giỏ xe có nắp trở thành trào lưu ở Hà Nội đã, lúc đó mới nên đem ra dùng.

+++++

Hôm nay (thứ bảy, 10/1), lại vừa nghe thêm hai câu bình phẩm nữa:

- Giỏ xe thế này nuôi được cả con gà ấy nhỉ?
- Không, gà là gà thế nào? Nuôi được con chó con ấy chứ.

...


Wednesday, 31 December 2008

Trò lố của năm




Entry cuối của năm này Trang the Ridiculous xin dành để điểm lại một vài sự cố lố bịch nhất của cá nhân trong năm 2008.

Một ngày mùa đông, nhân có ít tiền trong túi quần, Trang the Ridiculous ra cửa hàng nội thất mua bộ salon. Tự biết là thẩm mỹ của mình chẳng ra cái khỉ gì nên tôi nèo một anh bạn đi cùng làm cố vấn… đại khái trông hai người cũng khá giống một cặp vợ chồng đi sắm nội thất chuẩn bị ở riêng, chỉ khác cái là ở đây cô vợ đứng đực như bị Down, chồng bảo gì nghe nấy. Bộ salon trị giá 7,5 triệu, theo thỏa thuận, tôi đặt trước 500.000 đồng, còn 7 triệu chờ khi giao hàng (một tuần sau) sẽ trả nốt.


Chiều tối, tôi phóng xe xuống Đông Kim Ngưu thăm Z81. Đang lạng lách, len lỏi thì một xe máy chở hàng từ phía trong vượt lên tạt ngang mặt. Đánh “xoảng” một cái, Trang the Ridiculous đo đường ngay lập tức. Ngồi dậy, chưa kịp rút chân ra khỏi xe thì cái túi nhét trong giỏ đã bị một bàn tay trong đám đông lao qua nhẹ nhàng nhấc mất.

Trời mùa đông tối nhanh, đường đông, mắt một thời bị cận, thêm cái đau bổ sung, tôi không tài nào nhìn ra biển số xe của chú trộm, và quả thật là cũng không có ý định làm ầm lên. “Bad luck, mate. Lấy túi phóng viên thì chả có cái mẹ gì đâu mate ạ”. Tôi đủng đỉnh đứng dậy, cám ơn những người đi đường tốt bụng dựng xe giúp nhưng vụng về đứng chắn tầm nhìn. Rồi nổ máy đi tiếp tới nhà Z81. Chỉ hơi bực mình vì đây là lần đầu tiên trong đời bị giật túi - tôi vốn có tính cẩn thận, giữ đồ đâu ra đấy, chưa bao giờ đi đâu mà để quên, đánh mất đồ hay bị lừa, bị trộm cắp v.v. Lần này, tổng thiệt hại cũng không nhiều, mất chứng minh thư và ít visiting card.


Chiều tối hôm sau là đám cưới em Bilun, toàn tòa soạn rộn rịp đi dự. Trang the Ridiculous và Bũng Ruồi đến muộn nhất. Lúc đi mới biết tầm quan trọng của cái túi: Không có chỗ để phong bì. Tôi bèn nhét phong bì vào cuốn “Hãy làm đi” của FPT Arena, ngoài bìa in hình Adam và Eva to vật. Sau thấy không ổn, sách thì đỏ rực, bìa thì hình vẽ vi phạm nghiêm trọng quy chế biểu diễn… cầm cuốn này vào đám cưới e là quá đồi trụy. Nhìn quanh quất, thấy trên bàn có cuốn “Văn hóa Doanh nghiệp”, Trang the Ridiculous liền kẹp phong bì vào sách, rồi kẹp sách vào nách, hân hoan lên taxi đi dự cưới Bilun.


Tôi đi bộ đủng đỉnh suốt từ cổng công viên Lenin vào tới nhà hàng Gió Mới bên trong.

Rồi lại đi diễu qua hàng chục bàn ăn ở sảnh tầng 1 để đến bàn mình.

Ăn xong, đi ra, rồi với cố tật “vui đâu chầu đấy”, lại nghễu nghện quay vào, lên tầng 2, ăn tiếp, nghe bà con hò hát inh ỏi.

Tay vẫn cầm khư khư cuốn “Văn hóa Doanh nghiệp”. Và chỉ cầm một cuốn sách, không có gì khác - không túi xách, không chìa khóa, không điện thoại, tóm lại là không gì cả, ngoài một cuốn sách.

Kể ra lúc bước vào sảnh, cũng có vài giây Trang the Ridiculous nóng bừng cả mặt khi thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình. Nhưng rồi cũng đành tảng lờ, chặc lưỡi: Mặc kệ!


Để rồi hôm sau, dư luận phản ánh với em Bilun: Này, tòa soạn bên ấy có cái bạn nào chăm đọc nhỉ, đi ăn cưới cũng cầm sách theo. Mà lại còn là sách “Văn hóa Doanh nghiệp” nữa chứ. Văn hóa doanh nghiệp có liên quan gì đến văn hóa đám cưới à?

Nghe Bilun kể lại, Trang the Ridiculous miệng thì cười hềnh hệch nhưng hai tai hình như cũng hơi đỏ. Thôi cũng may là còn được gọi là “bạn”, chứng tỏ những người đoán mình 24-25 tuổi cũng không phải là khen nịnh. Đang trò chuyện, chợt điện thoại réo lên. Đầu dây bên kia là chị bán hàng ở cửa hàng nội thất:


- Này, em là Trang phải không? Em có định đặt bộ salon nữa không đấy?

- ???

- Có cái thằng nào đến đây đòi lại 500.000 tiền đặt cọc này. Nó bảo “con vợ em nó đi đặt salon mà không hỏi ý kiến em, em không cho nó làm nữa. Chị trả lại tiền đặt cọc cho em, hủy bộ salon. Đây biên lai nhận tiền hôm trước đây, chứng minh thư của vợ em đây”.


Trang the Ridiculous tối sầm mặt lại vì tức. Ơ mẹ kiếp, bọn này định ăn cả cặn hả? Đã được túi, được chứng minh thư và visiting card, bây giờ lại muốn ăn cả 500.000 đồng đặt cọc à?

- Chị… chị bắt ngay lấy nó cho em, bắt ngay lấy nó cho em… - tôi nói líu cả lưỡi.

- Gì hả em? Ô, nó, nó chạy mất rồi em ạ. Đấy, chị nghi ngay mà. Chị hỏi: “Nó là vợ mày, sao tao thấy nó đi với thằng khác?”. Thằng ấy lúng túng, chị mới bảo để tao gọi điện cho nó. Chị cầm máy gọi cho em, thế là nó lên xe chạy mất.

Trang the Ridiculous tức tối vô cùng.


Buổi chiều, tôi bèn ra hàng sắt thửa một chiếc nắp đậy giỏ xe, có móc khóa. Lại mua thêm một chiếc khóa số con con. Từ nay tất cả túi xách, sổ, tài liệu, mũ bảo hiểm… đi đường cứ tống hết vào giỏ xe, đậy nắp rồi khóa lại, trộm nhìn chỉ có khóc thôi.


Sáng kiến tai hại. Thậm lố bịch.

Hậu quả là từ hôm đó đến nay, đi đâu, vào những lúc tôi lúi húi mở khóa để lấy đồ ra khỏi giỏ xe, luôn có ít nhất một người đứng nhìn và cười khen: “Cẩn thận thế?”, “Làm cái này hay nhỉ?”, “Sáng kiến sáng kiến”… Có hôm Z81 sốt ruột còn gắt lên: “Khổ lắm, chị không cần khóa đâu, đi vào đi cho nhanh, cẩn thận quá đi mất!”. Tóm lại là gây sự chú ý một cách rất không cần thiết.

Trang the Ridiculous cũng luôn phải dự trữ một nụ cười đáp lại, kèm lời giải thích: “Vâng, tại cháu/ em/ chị bị giật túi mấy lần, đâm ra cứ phải làm thế này cho nó an toàn đấy ạ”. Nghĩ cũng thấy bực mình. Đã biết xã hội Việt Nam là đồng phục cả chùm rồi, còn cứ lố bịch mà chi? Chẳng nhẽ lại hỏi lại: “Nhìn cái === gì mà nhìn? Chỉ là… một cái nắp đậy giỏ xe, có khóa thôi mà”.


Tôi nói vậy thôi, năm mới, tính cách mới, sẽ không lố bịch nữa. Sẽ giải tán sớm cái giỏ xe “quá cẩn thận”, sẽ không cầm cả cuốn sách dày đi ăn cưới… và quan trọng nhất là sẽ không để bị giật túi nữa.

Sunday, 21 December 2008

No puedo encubrirlo




Él es como el viento a través de mi árbol

Él cabalga la noche a mi lado,

me guía a través de la luz de la luna

sólo para quemarme con el sol.

Él ha tomado mi corazón

pero no sabe lo que ha hecho.



Siento su respiración en mi rostro,

su cuerpo cerca del mío;

no puedo mirarla a los ojos

Él está fuera de mi alcance

Él está mucho para mí.

Sólo soy un tonto al creer que

tengo todo lo que él necesita?

Él es como el viento.

Miro al espejo y todo lo que veo

es una mujer joven viejo con sólo un sueño.

Sólo me estoy auto engañando

que él parara el dolor?

Viviendo sin él,

me volveré loca.




Saigon, el diciembre de 2008



Wednesday, 5 November 2008

Entry for November 05, 2008




Vài ngày trước khi Hà Nội ngập, Trang the Ridiculous có gặp một tỷ phú tiền Việt (không tiện nêu tên). Ông cằn nhằn:


- Cả nước đang khủng hoảng kinh tế như thế này cũng giống như lúc một gia đình gặp nguy khốn ấy, ông bố phải làm sao để các con yên tâm: “Các con ơi, yên chí, bố chúng mày giỏi lắm, tài lắm”. Đằng này đã khủng hoảng chết đi, lại tung ra cái chính sách “thắt chặt vòng ngực” (tức dự thảo “vòng ngực 72” của Bộ Y tế), quá bằng bảo: “Các con ơi, yên chí, bố chúng mày vẫn ngu như thường!”.


Trang the Ridiculous vội vã buông ngay một câu:

- Theo chú, liệu đây có phải một phép thử của chính quyền không ạ?


Nhà tỷ phú ngồi thẳng người dậy:

- Thử cái gì?

- Dạ, thử… thử xem sức chịu đựng của dân chúng đến đâu chẳng hạn. Nếu còn chịu được thì ta tiếp tục…


Ông bực bội:

- Thử thì cũng có phép thử khôn và phép thử ngu. Thiếu gì cách thử mà phải thử như thế vào thời điểm này?


Ba phóng viên ngồi nghe, cười rinh rích.

Tuy nhiên, thực tế cho thấy tôi nói đúng nhá: Chỉ vài ngày sau đó, Bí thư Thành ủy Phạm Quang Nghị đã xác nhận đợt lụt này ở Hà Nội là một cuộc “tổng diễn tập” cho tương lai. Trang the Ridiculous lấy thế làm khoái trá lắm. Xin bà con tha lỗi cho tiểu nhân đắc chí, hỏi đểu được một câu thì mừng rỡ đến ba ngày!


* * *


Sự khoái trá cuối cùng đã bẹp dí khi tôi nói chuyện với anh X. – nhân viên của cơ quan Y, là cơ quan có buổi họp quan trọng vào sáng 1/11 vừa qua. Anh X. bảo: “Em ơi em, họp tổng kết vấn đề tôn giáo gì đâu, trong lúc mưa ngập trời ngập đất thì ‘chúng nó’ ăn nhậu với nhau trong nhà ấy…”.


Chẳng hiểu sao cái bản mặt của tôi rất dễ làm người ta phun ra những điều không nên phun - có lẽ do trông nó ngu ngu. Nói xong anh X. nọ mới nhớ ra mình đang gặp một phóng viên, lập tức anh sợ hãi van nài: “Đừng đưa anh lên báo, đừng…”.


Tôi cũng sợ. Đưa lên báo làm gì cơ chứ? Ngay cả post lên blog như bây giờ, tôi cũng đã thấy chờn chợn. Thôi thì mong trên thương, dưới thương, bạn đọc thông cảm…


Hôm nay có chuyện chối quá nên viết cái entry này, có lẽ khi nào mình tỉnh ra sẽ dỡ bỏ.

Sunday, 2 November 2008

“Trong đêm bé ngủ”




Hà Nội mưa to như mùa hè, dài như mùa đông. Trời tối tăm, nhìn ra ngoài không biết sáng, trưa hay chiều nữa. Ngoài đường mênh mông nước là nước.


Không biết trong đêm 31/10 rạng sáng 1/11, bao nhiêu người đã ngủ lại cơ quan. Đọc blog Thảo quả thấy viết:

“Một đêm ngủ lại cơ quan, cảm giác bị cô lập hoàn toàn với cuộc sống bên ngoài. 3 tiếng ngủ chung với lũ chuột rinh rích, bụng đói, nằm đất bẩn thỉu, sáng ăn bánh mỳ trứng mặn chát còn trưa là suất cơm rang chán ngán chỉ đáng dành cho loài vật bốn chân… Với riêng tôi, lần đầu tiên tôi thật sự hiểu được thế nào là “sống chung với lũ””.


Buồn buồn, tôi nhớ lại những đêm năm xưa, khi còn rất nhỏ. Khu nhà tôi ở ngày ấy thường xuyên mất điện. Đêm đêm, ếch kêu uôm uôm dưới đầm, côn trùng rả rích, đom đóm lập lòe trên những hàng chuối, bụi duối gai tối đen. Đó là Hà Nội đấy, Hà Nội của những năm bao cấp.

Như nhiều đứa trẻ khác, tôi rất sợ ma. Nỗi sợ tăng thêm khi phải ngủ trong đêm mất điện, xòe tay không thấy rõ ngón. Nhìn ra cửa sổ, cả ngõ dài hun hút tối đen như mực. Có ngôi nhà bị cháy nham nhở, tường xám đen lại. Chủ nhà chết cháy đã lâu, không ai ở đó nữa. Có ngôi nhà hai vợ chồng bị tai nạn chết, con cái đến ở với ông bà, cũng không ai dám tới đó. Xa xa là những bụi tre, bụi chuối, duối gai, hàng cúc tần tối thẫm lại đầy ma quái.

Tôi sợ ma. Sợ kinh khủng. Đêm mất điện nằm ngủ, lúc nào tôi cũng cảm thấy lành lạnh sau lưng, hoặc nghe văng vẳng tiếng cười vọng lên từ dưới… gầm giường. Sợ đến cứng cả người mà không dám thò đầu xuống nhìn, sợ một bộ mặt và hàm răng trắng nhởn nào đó sẽ nhe ra cười với mình dưới đó. Rồi chuột. Chuột chạy huỳnh huỵch trên trần nhà. Rồi “tiếng còi tàu trong sương đêm” vọng về từ ga Giáp Bát, buồn như không âm thanh nào có thể buồn hơn thế. Đứa trẻ nào chẳng có nỗi kinh hãi – sợ ma, sợ chết, sợ ôtô v.v. Tôi cũng không là ngoại lệ.


Rồi có một đêm đông trước khi ngủ, tôi nhìn thấy bố tôi mặc áo len. Những tia lửa điện loe lóe từ áo. Tôi kinh hãi không sao tả được.

Đêm hôm sau, tôi lại nhìn thấy cảnh ấy. Tôi úp mặt xuống gối, tim đập thình thịch. Tôi không dám quay lại khi nghe bố hỏi:


- Con sao thế?

- …

- Con sợ gì à?

- Con nhìn thấy lửa ở áo bố… - Tôi nói mà hình như giọng lạc đi.


Bố tôi ngồi xuống bên giường. Tôi khó khăn lắm mới dám quay lại nhìn bố. Bố bắt đầu giải thích cho con. Là một giáo viên tự nhiên, chắc là bố đã nói với con như thể dạy cho học trò mình vậy. Cuối cùng chỉ nhớ bố cười bảo: “Con đừng sợ, đó là một hiện tượng vật lý. Khoa học giải thích rồi con ạ”.

Cũng có những lần tôi sợ ma đến không ngủ được, nhất là khi ban ngày vừa có đám ma, kèn trống rền rĩ bên nhà hàng xóm. 3h sáng, tôi mở mắt nhìn thao láo lên đình màn, thấy những nếp gấp rúm ró trên đó hiện thành những hình ảnh vô cùng khủng khiếp. Xung quanh im ắng ghê người.


Nhưng tôi lại nhớ đến những câu thơ bố hay đọc cho con nghe:

Trong đêm bé ngủ

Cây dâu ngoài bãi

Nảy những búp non

Con gà trong ổ

Đẻ trứng ấp con

Cây chuối cuối vườn

Nhắc hoa mở cánh

Ngôi sao lấp lánh

Sáng hạt sương rơi

Con cá quả mẹ

Ao khuya đớp mồi...


Đó là bài thơ “Trong đêm bé ngủ” của Phạm Hổ. Bài thơ dài lắm, đại khái trong đêm đứa trẻ ngủ thì còn rất nhiều cỏ cây đang lớn, hoa đang trổ bông, sao đang sáng, nhiều người đang lao động (anh công nhân canh máy, chị quét rác quét đường, cô giáo soạn giáo án chấm bài v.v.). Cả một thế giới vẫn đang vận hành chứ không phải tất cả đều là im ắng, chết chóc, ma quỷ như bóng đêm…

Trẻ con bây giờ liệu có thấy bài thơ này hay không? Tôi không biết, nhưng với tôi ngày ấy, nó như là một bài “kinh” để đuổi ma.


Bao nhiêu năm đã qua rồi. Bây giờ thì tôi chẳng còn sợ ma nữa, thậm chí nhiều lúc mong có ma để gặp mà chẳng được. Tôi thích môn vật lý, và luôn thích áp dụng vật lý vào việc chứng minh rằng không có ma. Ít nhất thì ma cũng không thể tạo ra tiếng động, bởi “sóng âm là sự dao động của những phần tử trong môi trường vật chất”… Như thế, ma (nếu có) là linh hồn, làm sao mà tạo ra âm thanh được.

Bây giờ tôi cũng không còn nhớ nổi câu nào của bài “Trong đêm bé ngủ” nữa. Những câu vừa chép ở trên là vài câu ít ỏi trích trong bài thơ, mà tôi cóp được từ trên mạng.

Tôi cũng không gặp tác giả bài thơ. Lần gần đây nhất tôi nhìn thấy Phạm Hổ là khi ông đang nằm trên giường bệnh với chiếc ống thở và đủ thứ ống truyền cắm trên tay. Ông không tỉnh, để tôi có thể đến bên giường trò chuyện và nhờ ông đọc cho tôi chép lại bài thơ mà tôi coi như “kinh đuổi ma” năm nào.

Bây giờ, nếu chúng ta ở cơ quan, đêm của chúng ta chắc là sẽ chỉ có đèn màn hình máy tính lập lòe, có tiếng u u của điện, có tiếng rèm đập vào cửa sổ nghe lạch xạch. Mà nhiều khi, vì nhiều chuyện, chúng ta còn chẳng có đêm.

Bây giờ, chẳng hiểu sao đọc entry của Thảo quả kể về đêm mưa nằm ở cơ quan, tôi lại nhớ đến những đêm năm xưa, nhớ bài thơ “Trong đêm bé ngủ” đến thế…




+++

Ai có nguyên văn bài thơ này thì làm ơn gửi cho Trang với. Xin cảm ơn.