Thursday 29 May 2008

Mái tóc không nhuộm và cái nick Yahoo




Một trong những câu nói ưa thích của Trang the Ridiculous thời gian này là câu “Đã biết có ngày hôm nay chưa?”.

Lại một lần nữa, chẳng hiểu tổ chức phân công thế nào mà hai kẻ như Z90 và Trang the Ridiculous được cắm vào một trong các cơ quan khó có thể chứa chấp chúng. Tính lố bịch khiến chúng cứ phải nghiến răng, mắm môi, nắm chặt tay, quyết không cười phá lên. Nửa chừng không chịu nổi nữa, tôi ghé tai Z90 thì thào:

- Sao ta lại đến chốn này?

Z90 nhún vai:

- Âu cũng là mệnh giời.

Trang the Ridiculous (tần ngần):

- Thôi thì… anh em mình cứ làm, có thông tin gì nắm được sớm thì ta PHÍM cho DÂN vậy, anh nhỉ? Đại khái như là có chỗ đất nào sắp quy hoạch ý… Em sẽ báo ngay cho DÂN anh ạ.

Z90 gật gù. Bọn lố bịch nhiều khi hoang tưởng như thế đấy.


* * *

Buổi chiều.

Đang ngơ ngẩn tay sổ tay bút thì một cái gì đấy, một cái gì đấy rất khó tả cuộn lên trong đầu. Nghĩ một lúc rồi chợt hiểu: Tôi nhớ giai điệu của bài hát She’s Like the Wind. Âm nhạc cứ như ma túy, thèm mà không được dùng ngay thì khó chịu lắm. Bèn lẻn vào một phòng máy lạnh, chốt cửa, mở laptop, bật ngay bản She’s Like the Wind, nghe cho nó chết đi.

“Just a fool to believe

I have anything she needs

She’s like the wind…”

Mải rền rĩ “Just a fool… She’s like the wiiiiiiiiiind”, tôi không để ý là cửa trước đóng nhưng cửa hậu thì mở thông thống từ lúc nào. Một giọng nhẹ nhàng cất lên chào hỏi, tôi ngoảnh lại, thấy một me xừ đứng lù lù ngay sau lưng. Cũng chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng sau vài câu trao đổi công việc với âm lượng nhỏ dần đều của ông, tôi tự biết ý, đưa tay tắt quách cái Window Media Player. May phước, đấy là mình mới nghe “She’s Like the Wind”, một bài hát hết sức lãng mạn và trong sáng. Chứ ngồi ngay giữa cơ quan chính phủ mà lại nghe “Trên bốn vùng chiến thuật” hay “Đêm hỏa châu” chẳng hạn, thì lố bịch không biết là ngần nào.



* * *


Vài hôm sau, Trang the Ridiculous đã bị lưu ý khi thắng cái quần bò xanh (lành, không rách), giày thể thao, tóc duộm vàng như kít trẻ con, vào cơ quan nọ. Nói chung, tóc duộm, quần bò, giày thể thao không phải là xấu, nhưng vấn đề của văn hóa thời trang luôn là phải ăn mặc đúng hoàn cảnh, hợp nơi hợp lúc – bản thân tôi cũng nhất trí như vậy. Thế là phải chia tay mái tóc vàng huyền thoại rồi (legendary ở chỗ trông nó hệt như một cái tổ chim!). Lại phải duộm cho nó có màu đen dưng dức như hồi trước rồi. Các cơ quan kiểu này dứt khoát phải là nơi bảo tồn cao nhất tính dân tộc và truyền thống, không thể chấp nhận một thanh niên tóc duộm bước chân vào đây. Biết thế nên khoảng một giờ sau, Trang the Ridiculous không khỏi sửng sốt khi nghe các bác ở đó hỏi:

- Cháu có nick Yahoo không? Add của bác vào nhé: ….

Ái chà chà…

Chuyện chẳng có gì thú vị, nhưng nó làm cho tôi nhớ ngay đến cuộc chiến “truyền thống” vs. “hiện đại” trong cuốn Chiếc Lexus và cây ôliu nổi tiếng. Hình ảnh minh họa cho cuộc chiến ấy được tác giả Thomas Friedman mô tả như sau: Jerusalem, ngày 29/12/1998. Shimon Biton áp chiếc điện thoại di động vào bức tường phía Tây để một người bà con của anh từ Pháp có thể cầu nguyện tại bức tường thiêng liêng.

Dĩ nhiên là cả Z90 lẫn Trang the Ridiculous đều không đưa nick ra, coi như không có. Chưa bao giờ chúng tôi lại hốt hoảng muốn giấu blog, giấu nick Yahoo của mình đến thế. Nói dại, có bác nào mò vào blog của tôi mà đọc được những dòng này thì chúng tôi đến chết mất thôi.



Bonus: Còn đây là đường link vào bài She's Like the Wind, mời mọi người thưởng thức http://www.youtube.com/watch?v=OnJUNUQtcHU

Ca sĩ thể hiện: Patrick Swayze, diễn viên chính trong phim Ghost (Oan hồn). Đấy, nghệ sĩ người ta đa tài thế chứ.