Saturday 19 January 2008

Tầm quan trọng của blog




Thỉnh thoảng tôi lại lên một cơn thèm muốn nói xấu trường sở và cả nền giáo dục của VN luôn, nhất là mỗi khi nghe ai đó khen “tiếng Anh giỏi thế, úi giời ơi học Ngoại thương ra à, thảo nào”. Được khen như thế, tôi thấy khó chịu nhiều hơn là vui sướng hay tự hào, cay nhất là cái cụm từ “thảo nào”. Tôi chỉ muốn quát: Thôi, thôi, thôi. Thứ nhất là tôi không giỏi. Thứ hai là khi nào ở VN có một ngôi trường nào đấy làm cho sinh viên giỏi được thì tôi sẽ vả vào mặt bất kỳ đứa sinh viên nào vọng ngoại, cứ lồng lên đòi du học!


Hồi tôi còn ở trong trường, khi học tiếng Anh, cả khóa sẽ được phân thành một số lớp. Theo một tiêu chí unknown nào đó, trường chia ra: A7 gồm các sinh viên nguyên là học sinh trường Amsterdam; A8 là lãnh địa của các học sinh chuyên ngữ Sư phạm; A9 (lớp tôi) gồm tuyệt đại đa số là sinh viên tỉnh ngoài, ở ký túc, ăn cơm hàng; còn A10 là cú vét học sinh các trường điểm ở Hà Nội như Kim Liên, Thăng Long, Việt Đức, Bưởi v.v.


Cũng không hiểu tổ chức phân công thế đếch nào mà liên tiếp 2-3 học kỳ đầu, A7 và A8 được học tiếng Anh từ giáo viên ngoại quốc, còn A9 và A10 chỉ trung thành với giáo viên bản địa. Với một đứa có tiền sử ghét trường lớp, ghét thầy cô và nói chung là ghét đi học, như Trang the Ridiculous, thì học Tây hay học ta cũng thế cả, dĩ nhiên học Tây thích hơn vì có thể nói chuyện riêng trong lớp nhiều hơn. Tuy nhiên, thành thực mà nói thì việc phân công giáo viên bản xứ đứng lớp A9 và A10 cũng tạo cảm giác có sự phân biệt đối xử nào đó: Hà cớ gì mà A7-A8 lại được học cái chữ Tây từ thầy cô Tây, còn A9-A10 thì không?


May thay, lớp trưởng lớp tôi (A9) nguyên là một cán bộ trường Amsterdam được cắm vào tổ chức, do đó với tính vọng ngoại sẵn có của dân Ams, đồng chí ấy đã bí mật tìm gặp Ban Giám hiệu, đề xuất bố trí người nước ngoài về đứng lớp A9. Đề xuất này được chấp nhận nhanh chóng, đại diện của phía trường bảo: “Được rồi, tốt. Em cứ về đi. A9 sẽ có cô Kate dạy, từ học kỳ này”.


Lớp trưởng về lớp mà đi như chạy, chắc là mừng lắm. Cả lớp cũng đều mừng, hồi hộp.


Giờ tiếng Anh đã tới, vào mấy buổi sáng hôm sau. Một cô giáo có gương mặt thuần Việt, tóc đen phi-dê xoăn tít, mặc áo màu hoa cà, đủng đỉnh bước vào lớp.


Cả lớp ngơ ngác, thiếu nước: “Ơ, cô ơi…

Cô giáo: “Cái giề? Lớp này là lớp A9 phải không?

- Dạ vâng, đúng thế ạ.

- Học kỳ này tôi dạy A9 nhé.


Cả lớp càng ngơ ngác, nhìn nhau, ngầm hỏi: “Sao bảo cô Kate?

- Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Kết, Nguyễn Thị Đoàn Kết. Nào chúng ta làm quen với nhau nào…


Cả lớp im tịt. Thất vọng tràn trề, nhưng không ai dám nói gì. Khổ, thật ra đây là một vấn đề hết sức tế nhị. Chúng tôi đang ngồi trên mái trường XHCN chứ có phải như ở trong phim Mỹ đâu mà động một tí lại sầm sầm chạy lên phòng Giám hiệu: “Hey, what's wrong with you guys? Thế là thế nào? Chúng em muốn biết khi nào thì chúng em được học giáo viên người nước ngoài đây?


Thế là lại phải học thêm một học kỳ nữa với giáo viên trong nước.


Đến bây giờ ngẫm lại mới thấy tầm quan trọng của blog. Tiếc rằng hồi ấy chưa có khái niệm này, chứ nếu nhà nhà có blog, người người viết blog như bây giờ, thì tôi thề sẽ lu loa ầm ĩ trên blog: “Ồ ôi, trường Ngoại thương á, trường có uy tín nhá, toàn giáo viên với sinh viên giỏi nhá, thế mà treo đầu Tây bán thịt Kết, ồ ôi…



+++++

Lại phải xin lỗi tất cả các giáo viên, cùng những người đã, đang và sẽ là sinh viên ĐH Ngoại thương. Mong mọi người đọc Trang's blog với tinh thần "vui là chính" ạ. Thật khổ cho thầy cô nào có đứa học trò như Trang the Ridiculous.