Monday 3 April 2017

Nhân tháng tư đen, nói chuyện "bên thắng cuộc"

Nhiều bạn trẻ có thể thắc mắc, không hiểu cách hành xử của “bên thắng cuộc” – đảng Cộng sản – sau khi giành được chính quyền trên cả nước có gì sai trái hay phi dân chủ. “Em thắng, em có quyền” cơ mà.

Bài viết dưới đây sẽ thử cố phân tích một vài khía cạnh của bức tranh lớn để từ đó, giúp các bạn trẻ hình dung một cách nhanh chóng nhất khái niệm dân chủ. Tức là đây là lối viết cho thể loại “hiểu kinh tế trong một bài học”, “hiểu dân chủ trong một bài học”…

Xin thông báo trước: Bài viết sử dụng các ví dụ giả tưởng, chỉ có tính chất đùa cho vui. Bạn nào đọc không hiểu hoặc không thấy có gì đáng cười thì mong bạn vui lòng bỏ qua cho.

Nếu họ trở thành bên thắng cuộc

Ta cứ giả sử – giả sử thôi nhé – phong trào đấu tranh dân chủ ở Việt Nam hiện nay thắng lợi, và các nhà hoạt động hiện nay trở thành lãnh đạo của nước Việt Nam mới. Nếu họ cũng hành xử như “bên thắng cuộc”, tức đảng Cộng sản, khi xưa thì theo các bạn, họ sẽ làm gì nào? Nói chung, có rất nhiều việc phải làm, mà sau đây chỉ là một số ví dụ:

- Họ sẽ tiến hành phân loại đám quan chức, công chức trong chính quyền cộng sản thành nhiều nhóm, định tội từng nhóm rồi “sai phạm đến đâu, xử lý đến đó”. Đối tượng nào bị xác định là có nợ máu với phong trào dân chủ (như an ninh, tuyên giáo, dư luận viên) thì sẽ bị đưa đi tập trung cải tạo hoặc bố trí cho vào vùng kinh tế mới để xây dựng đời sống mới. Kẻ nào ngoan cố, chống phá đến cùng, sẽ phải đền tội bằng mạng sống của y hoặc bằng những án tù mút mùa.

- Họ sẽ tịch thu nhà cửa, biệt thự của các quan chức cộng sản bây giờ và chia nhau vào ở. Có thể sẽ ép các quan chức này phải làm đơn xin hiến nhà cho phong trào dân chủ, bằng không, sẽ không cho con cái họ thi đại học/cao đẳng hay học hành lên cao.

- Họ sẽ phân đất, phân nhà cho các nhà đấu tranh dân chủ, sẽ cộng điểm ưu tiên cho con cái các nhà đấu tranh khi chúng thi cử, học tập…

- Họ sẽ lập ra các quỹ đền ơn đáp nghĩa, uống nước nhớ nguồn, để hỗ trợ cho các nhà đấu tranh dân chủ, nhất là những người được cho là có công lao với phong trào, có thành tích trong đấu tranh và chịu nhiều mất mát, hy sinh, ví dụ: những người đi tù lâu năm, bị bắt cóc hay câu lưu nhiều lần, bị canh nhà nhiều lần, bị hành hung đánh đập nhiều lần… Cần lưu ý là các quỹ đền ơn đáp nghĩa, uống nước nhớ nguồn này sử dụng ngân sách nhà nước, kết hợp “huy động” một phần từ xã hội. Ai không chủ động đóng góp sẽ bị nhắc nhở, xử lý nghiêm.

- Họ sẽ phát động các phong trào “uống nước nhớ nguồn” để xã hội hóa việc đền ơn đáp nghĩa các nhà đấu tranh. Ai không biết ơn các nhà đấu tranh sẽ bị kiểm điểm, bị chỉ trích, phê phán nặng nề, bởi "không có sự hy sinh to lớn của các thế hệ đấu tranh thì làm gì có nền dân chủ mà nhân dân đang hưởng ngày nay".

- Họ sẽ chọn các ngày liên quan đến hoạt động của phong trào dân chủ để làm ngày lễ lớn của dân tộc. Ví dụ, sinh nhật anh Điếu Cày sẽ trở thành “Ngày Blogger Việt Nam”, hay 5/6/2011 sẽ trở thành “Ngày toàn dân xuống đường chống độc tài”. Ngày thành lập tổ chức VOICE có khi sẽ là sự kiện kỷ niệm chung của xã hội dân sự ở Việt Nam cũng nên. Vào những dịp như vậy, toàn dân có nghĩa vụ treo cờ - lá cờ của phong trào dân chủ. Ai không treo sẽ bị tổ dân phố tới vận động, thuyết phục cho đến khi nào chấp thuận.

- Họ sẽ tiếp tục cấm báo chí tư nhân hoạt động, nhất là trong mảng chính trị-xã hội-pháp luật. Đài Truyền hình Việt Nam, Đài Tiếng nói Việt Nam sẽ tiếp tục nhiệm vụ “tuyên truyền, phổ biến đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước, thành tựu văn hoá, khoa học, kỹ thuật trong nước và thế giới”, chỉ thay từ “Đảng” bằng từ “phong trào dân chủ”.

- Họ sẽ đưa một số bài viết, status, post... của các nhà đấu tranh dân chủ nổi tiếng bây giờ vào danh mục "tác phẩm văn học dùng trong nhà trường", để rồi các thí sinh mỗi năm thi tốt nghiệp hay thi đại học đều xôn xao: "Năm nay đề về Mẹ Nấm", "Ối giời, tao lại toàn ôn thơ Phan Xéng... thôi chết, trật tủ rồi". Một số lượng lớn post của học giả Hoàng Dũng sẽ được coi như những áng văn chính luận mẫu mực.

- Họ sẽ cho đổi hết tên đường, lấy tên các nhà đấu tranh và những người có công với phong trào dân chủ đặt cho các con đường, phố phường…

- Họ sẽ cấm sạch, cấm ráo các bài hát thuộc thể loại “nhạc đỏ”, các sản phẩm văn hóa nghệ thuật mang tính tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản và người cộng sản (ví dụ ca ngợi Đảng và Bác và cách mạng…).

Không lời.

* * *

Đó. Nếu những người đấu tranh dân chủ hiện nay mà cũng giống như cộng sản, thì sau này khi Việt Nam thay đổi thể chế và họ làm lãnh đạo, họ sẽ hành xử như vậy đó – như cộng sản đã làm với hàng triệu người dân sau khi cướp được miền Nam và áp đặt quyền cai trị lên cả nước.

Hy vọng là đến đây thì bạn đọc trẻ đã hình dung được thế nào là dân chủ, thế nào là độc tài; và hẳn các bạn cũng thấy: Dân chủ chắc chắn gắn với hai từ "quân tử", còn độc tài bắt buộc phải đi liền với các thuộc tính "hèn hạ", "tiểu nhân".

Tất nhiên, như đã nói từ đầu, đây chỉ là câu chuyện dựa trên một ví dụ giả tưởng mà thôi. Các bạn hãy tin tưởng rằng những người đấu tranh dân chủ hiện nay ở Việt Nam sẽ không như cộng sản và không bao giờ được phép như cộng sản.

Nếu thể chế thay đổi và đất nước dân chủ hóa, việc định tội những kẻ từng bảo vệ chế độ độc tài sẽ do các tòa án độc lập thực hiện trên tinh thần thượng tôn pháp luật. Mọi hành động trả thù ngoài vòng pháp luật phải bị nghiêm cấm.

Việc khen thưởng, bù đắp những thiệt thòi mất mát, hay là đền ơn đáp nghĩa các nhà dân chủ là chuyện của xã hội dân sự, và chẳng đảng phái nào được phép lấy ngân sách nhà nước để chi dùng cho việc đó. Sẽ không có chuyện phân đất, phân nhà cho các nhà hoạt động dân chủ và đương nhiên sẽ không có chính sách cộng điểm ưu tiên cho con cái họ.

Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để những bi kịch mà “bên thắng cuộc” gây ra năm nào không lặp lại nữa.

Câu hỏi đặt ra là: Thế nếu mọi chuyện tái diễn như hệt thời cộng sản thì sao?

Thì những người đấu tranh dân chủ đúng nghĩa sẽ lại chiến đấu tiếp.

Còn cá nhân tôi, khi ấy, rất có thể tôi sẽ thành lập một ban nhạc chuyên biểu diễn… nhạc đỏ.