Thursday 29 May 2008

Mái tóc không nhuộm và cái nick Yahoo




Một trong những câu nói ưa thích của Trang the Ridiculous thời gian này là câu “Đã biết có ngày hôm nay chưa?”.

Lại một lần nữa, chẳng hiểu tổ chức phân công thế nào mà hai kẻ như Z90 và Trang the Ridiculous được cắm vào một trong các cơ quan khó có thể chứa chấp chúng. Tính lố bịch khiến chúng cứ phải nghiến răng, mắm môi, nắm chặt tay, quyết không cười phá lên. Nửa chừng không chịu nổi nữa, tôi ghé tai Z90 thì thào:

- Sao ta lại đến chốn này?

Z90 nhún vai:

- Âu cũng là mệnh giời.

Trang the Ridiculous (tần ngần):

- Thôi thì… anh em mình cứ làm, có thông tin gì nắm được sớm thì ta PHÍM cho DÂN vậy, anh nhỉ? Đại khái như là có chỗ đất nào sắp quy hoạch ý… Em sẽ báo ngay cho DÂN anh ạ.

Z90 gật gù. Bọn lố bịch nhiều khi hoang tưởng như thế đấy.


* * *

Buổi chiều.

Đang ngơ ngẩn tay sổ tay bút thì một cái gì đấy, một cái gì đấy rất khó tả cuộn lên trong đầu. Nghĩ một lúc rồi chợt hiểu: Tôi nhớ giai điệu của bài hát She’s Like the Wind. Âm nhạc cứ như ma túy, thèm mà không được dùng ngay thì khó chịu lắm. Bèn lẻn vào một phòng máy lạnh, chốt cửa, mở laptop, bật ngay bản She’s Like the Wind, nghe cho nó chết đi.

“Just a fool to believe

I have anything she needs

She’s like the wind…”

Mải rền rĩ “Just a fool… She’s like the wiiiiiiiiiind”, tôi không để ý là cửa trước đóng nhưng cửa hậu thì mở thông thống từ lúc nào. Một giọng nhẹ nhàng cất lên chào hỏi, tôi ngoảnh lại, thấy một me xừ đứng lù lù ngay sau lưng. Cũng chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng sau vài câu trao đổi công việc với âm lượng nhỏ dần đều của ông, tôi tự biết ý, đưa tay tắt quách cái Window Media Player. May phước, đấy là mình mới nghe “She’s Like the Wind”, một bài hát hết sức lãng mạn và trong sáng. Chứ ngồi ngay giữa cơ quan chính phủ mà lại nghe “Trên bốn vùng chiến thuật” hay “Đêm hỏa châu” chẳng hạn, thì lố bịch không biết là ngần nào.



* * *


Vài hôm sau, Trang the Ridiculous đã bị lưu ý khi thắng cái quần bò xanh (lành, không rách), giày thể thao, tóc duộm vàng như kít trẻ con, vào cơ quan nọ. Nói chung, tóc duộm, quần bò, giày thể thao không phải là xấu, nhưng vấn đề của văn hóa thời trang luôn là phải ăn mặc đúng hoàn cảnh, hợp nơi hợp lúc – bản thân tôi cũng nhất trí như vậy. Thế là phải chia tay mái tóc vàng huyền thoại rồi (legendary ở chỗ trông nó hệt như một cái tổ chim!). Lại phải duộm cho nó có màu đen dưng dức như hồi trước rồi. Các cơ quan kiểu này dứt khoát phải là nơi bảo tồn cao nhất tính dân tộc và truyền thống, không thể chấp nhận một thanh niên tóc duộm bước chân vào đây. Biết thế nên khoảng một giờ sau, Trang the Ridiculous không khỏi sửng sốt khi nghe các bác ở đó hỏi:

- Cháu có nick Yahoo không? Add của bác vào nhé: ….

Ái chà chà…

Chuyện chẳng có gì thú vị, nhưng nó làm cho tôi nhớ ngay đến cuộc chiến “truyền thống” vs. “hiện đại” trong cuốn Chiếc Lexus và cây ôliu nổi tiếng. Hình ảnh minh họa cho cuộc chiến ấy được tác giả Thomas Friedman mô tả như sau: Jerusalem, ngày 29/12/1998. Shimon Biton áp chiếc điện thoại di động vào bức tường phía Tây để một người bà con của anh từ Pháp có thể cầu nguyện tại bức tường thiêng liêng.

Dĩ nhiên là cả Z90 lẫn Trang the Ridiculous đều không đưa nick ra, coi như không có. Chưa bao giờ chúng tôi lại hốt hoảng muốn giấu blog, giấu nick Yahoo của mình đến thế. Nói dại, có bác nào mò vào blog của tôi mà đọc được những dòng này thì chúng tôi đến chết mất thôi.



Bonus: Còn đây là đường link vào bài She's Like the Wind, mời mọi người thưởng thức http://www.youtube.com/watch?v=OnJUNUQtcHU

Ca sĩ thể hiện: Patrick Swayze, diễn viên chính trong phim Ghost (Oan hồn). Đấy, nghệ sĩ người ta đa tài thế chứ.



Friday 16 May 2008

No Idea




Báo chí VN vừa trải qua những ngày xao xác.

Thoạt đầu, không nhịn được, tôi đã hùng hổ dự đoán: “Chẳng ai làm sao đâu. Rồi cả hai anh sẽ được thả hết, chỉ có nổi tiếng hơn thôi. Chờ mà xem”. Hai ngày đầu, báo chí phản ứng rất mạnh, mà nếu còn được phản ứng nghĩa là không có dấu hiệu đàn áp; hai anh Hải và Chiến chắc chỉ ngồi ít lâu rồi ra. Trong trường hợp báo chí im tịt hoặc đồng ca một bài cổ võ, như vụ toàn dân đội mũ bảo hiểm vừa rồi, thì mới chứng tỏ có sự mạnh tay từ phía các cụ.

Tôi đã nghĩ sẽ không có sự mạnh tay. Đặt mình vào hoàn cảnh người đứng đằng sau vụ này, tôi sẽ tiến hành bắt thật bí mật, giữa đêm, ra chỉ thị cấm báo chí ho he ngay từ đầu. Không có chuyện để các báo nhao nhao lên mất một ngày mới xử lý như thế.

Thực tế cho thấy tôi dự đoán sai bét. Vụ bắt vẫn diễn ra ùm xòe, báo chí vẫn làm ầm lên. Sau đó vẫn có lệnh cấm.


Nghĩ gì bây giờ nhỉ?

Sẽ là đạo đức giả nếu tôi nói tôi thương hai nhà báo bị bắt. Về mặt cá nhân, tôi không biết sâu cả hai anh để có thể thấy cảm thương. Về mặt nghề nghiệp, tôi không thấy bức xúc, cũng chẳng sốc chẳng lạ.

Ở lâu trong cái khổ, người ta quen hết.

Dĩ nhiên, tôi không bị bắt như hai anh, cũng không phải chứng kiến cảnh đồng nghiệp bị bắt. Không thể nói là tôi khổ được. Nhưng, một cách vô cảm và tàn nhẫn, tôi chẳng thấy gì.

*

* *


Cái mặc cảm “chẳng biết cái gì, chỉ giỏi nói phét” đã ăn sâu vào đầu tôi từ hồi còn làm sinh viên ĐH Ngoại thương, cho nên đến tận bây giờ tôi vẫn hạn chế việc ngồi ở quán nước bình luận, phân tích và dự đoán các động thái, quyết sách của chính quyền hay diễn biến tình hình trong tương lai. Vì tôi sợ phải thấy chúng tôi lố bịch hệt như một lũ ăn cơm rau, uống trà đá nói chuyện thiết kế lắp ráp tàu Discovery.


Người ta bảo, trong một hệ thống, thằng ở trên chỉ cần xoay 1 độ thì thằng ở dưới đã phải chạy tướt bơ, xoay tới 45 độ. Nghĩa là, bất kỳ một ý nghĩ, một lời nói, một hành động nào của cấp trên dù nhỏ đến đâu cũng đủ ảnh hưởng dữ dội đến các loại cấp dưới. Sai lầm, vô tình hay cố ý, của lãnh đạo một cơ quan, tổ chức có thể làm cấp dưới phải trả giá bằng vài năm tuổi trẻ, trị giá bằng nửa cuộc đời. Còn sai lầm của lãnh đạo một đất nước sẽ làm cấp dưới phải trả giá bằng vài thế hệ, tức là cả cuộc đời của nhiều người.

Bây giờ nếu bạn hỏi về vụ bắt Hải và Chiến vừa rồi, thì tôi sẽ trả lời thế nào nhỉ? Sẽ ngồi phân tích và dự đoán phải không? Tôi sẽ đăm chiêu: “Đang Đại lễ Phật đản, đang họp Quốc hội, dư luận quốc tế và Việt kiều đang nhìn vào. Sao lại bắt vào lúc này? Phải chăng là có một sự dàn dựng nào đó, để chứng minh một điều gì? Phải chăng là có một cuộc đấu đá?”. Than ôi, ngay khi đang nghĩ như thế, tôi đã lập tức hình dung thấy gương mặt của một ai đó hoặc một nhóm người nào đó, đang vừa ra quyết định vừa cười thầm: “Việc ta, ta cứ làm. Cho thiên hạ tha hồ đoán già đoán non, bọn nó thì hiểu thế nào được ta”.


Đau lắm.

Đau vì chúng ta chỉ là con sâu cái kiến, chúng ta không bao giờ có đủ thông tin để hiểu hết bản chất của những gì đang diễn ra. Đau lắm vì cái nhận định: “Xét về lĩnh vực thông tin, nguồn tin tốt nhất ở Việt Nam là từ giới lãnh đạo chính trị, tốt thứ nhì là từ giới quản lý, tốt thứ ba là từ những người làm nghề, tốt thứ tư mới là bọn nhà báo bẩn thỉu”.


Đau lắm vì một số nhà báo cứ hăng hái lao lên phía trước với tinh thần nghĩa hiệp cao cả: Độc giả có quyền được biết sự thật, xã hội có quyền được biết công lý. Trong khi chính các nhà báo luôn luôn là nạn nhân, nhiều khi là nạn nhân đầu tiên, của sự bưng bít. Cứ mê mải kiếm tìm sự thật, rồi đến lúc chính mình trở thành nạn nhân của lừa đảo và dối trá, thì vẫn ngơ ngác không hiểu điều gì xảy ra.

Hãy trả tự do cho các nhà báo chân chính” – câu nói nghe thật hào hùng. Vụ Hải và Chiến này chắc sẽ làm nhiều phóng viên trẻ càng sôi sục, muốn tiến lên. Từ từ đã các bạn ạ, không phải cứ chấp nhận lăn xả và cống hiến mà được lăn xả và cống hiến đâu. Sacrifice cũng là một thứ quyền đấy.


Đau lắm, vì chúng ta chẳng là gì cả. Đừng đoán già đoán non nữa, chúng ta sẽ chỉ trở thành kẻ lố bịch trong mắt một số ít người nắm thông tin và quyền lực mà thôi (mà thật ra họ cũng chẳng quan tâm tới chúng ta đâu). Nếu vẫn muốn lên tiếng, xin cứ nghĩ trong đầu chứ đừng nói ra, đừng viết ra, đừng đưa lên blast và status các loại. Don’t be ridiculous.


Tại sao Hải và Chiến bị bắt? Việc bắt họ đúng hay sai luật? Điều gì sẽ diễn ra tiếp theo? Ai đứng sau tất cả những chuyện này? Tôi không biết, và không quan tâm.

Vâng, tôi không đoán già đoán non, không bình phẩm, phân tích, dự đoán gì cả. Tôi không có ý kiến.


+++++

Ảnh có bản quyền, tác giả giấu tên.